Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xe việt dã cuối cùng vòng vào Khả Khả Tây Lý.

Dọc cánh đồng băng, ánh mặt trời vẩy lên sông băng, sáng lấp lánh, giống như đi trong thế giới thạch anh trắng.

Trình Ca nằm ngủ ở ghế sau xe.

“Trình Ca, em muốn khống chế người và việc bên cạnh em sao?”

“Trình Ca, lúc em cảm thấy mất đi sức khống chế, em sẽ nổi điên sao?”

“Trình Ca, em vẫn không thể khống chế tâm trạng của em sao?”

“Trình Ca, em vẫn khát khao kích thích sao?”

“Trình Ca, em lại ném thuốc phải không? Giấu đâu rồi?”

“Trình Ca, chị là vì muốn tốt cho em!”

Trình Ca nhíu mày một cách đau khổ, lắc đầu một cái, mở choàng mắt, lại trông thấy một mảng trời xanh trên cửa sổ xe.

Cô yên lặng, nhìn, xuất thần.

Bầu trời rất xanh, xanh đến mức khiến lòng người vô cùng thoải mái, vô cùng yên tĩnh.

Cô chợt hơi buồn cười, bầu trời nơi đây, hiệu quả trị liệu tốt hơn lời và thuốc của bác sĩ Phương nhiều.

Bành Dã nói, hôm nay là ngày đẹp, ngày mai cũng sẽ là một ngày đẹp.

Đường đi thuận lợi, không có mưa gió.

Tối mai sẽ tới trạm bảo vệ Đạt Kiệt. Chờ họ về khu làm việc, tất cả khả năng đều sẽ không còn nữa.

Cô giơ tay lên che mắt, nghĩ về sự đau đớn và choáng váng cực hạn vào khoảnh khắc viên đạn được móc ra; nghĩ về khoảnh khắc Bành Dã ngồi ngang người cô, cởi áo thun ra.

**

Gần giữa trưa, họ đi qua một thôn nhỏ trên núi cao.

Đậu xe ở một quán trà gần đó, Bành Dã dẫn Trình Ca đi vào hẻm sâu gặp bác sĩ Tây Tạng.

Bác sĩ Tây Tạng là một ông lão râu bạc, sau khi Trình Ca ngồi xuống, Bành Dã nói tình hình đại khái của Trình Ca cho ông ấy.

Ông lão ngoắc ngoắc tay với Trình Ca, nói: “Nào, tôi xem vết thương một chút.”

Trình Ca ngồi sang, cởi áo ra, để ông ấy tháo vải gạc ra nhìn. Ông lão ra tay không có nặng nhẹ, lúc kéo vải gạc vết thương xuống, Trình Ca hơi nhíu mày.

Ông lão chau mày, nói: “Đây là vết thương đạn bắn à.”

Bành Dã nói rõ tình hình thực tế.

Ông lão nói: “May mà không sâu, đao pháp móc đạn này rất tốt.”

Trình Ca nhàn nhạt nói: “Ông đây là quan sát tác phẩm nghệ thuật nhỉ.”

Ông lão vuốt vuốt râu: “Ừm, tinh thần rất tốt, chắc không sợ đau.”

Trình Ca: “…”

Ông lão rất nhanh kê mấy thang thuốc, bây giờ nấu một thang, lại lấy chút thảo dược, giã tới giã lui chuẩn bị đắp vết thương.

Trong nhà tràn đầy tiếng giã thuốc bộp bộp bộp bộp, ông lão đó trông lớn tuổi, tinh thần ngược lại tốt, sức cũng lớn, giã mấy trăm cái không hề tốn sức.

Bành Dã hỏi: “Có cần cháu giúp không?”

Ông lão xua xua tay, nói: “Mấy người không thạo.”

Trình Ca nửa nằm trên ghế xích đu trong nhà bác sĩ Tây Tạng nghỉ ngơi, bên ngoài cửa sổ gỗ trước mặt là dốc núi rất cao, trên dốc với tinh thể băng trải rộng treo đầy cờ Phật giáo Tây Tạng đầy màu sắc, giương cao theo chiều gió dưới ánh mặt trời.

Trình Ca hỏi: “Đó là chỗ nào?”

Ông lão đang giã thuốc, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Dốc Tẩu Phong.”

“Dốc Tẩu Phong?”

Bành Dã giải thích: “Gió lên dốc đó chưa bao giờ dừng lại, cho nên gọi là dốc Tẩu Phong.”

Dốc núi một năm bốn mùa đều có gió nhẹ.

Cờ đủ mọi màu sắc khe khẽ tung bay trên dốc núi, thảo nào.

“Trên đó còn có một ngôi chùa, là ngôi chùa linh nghiệm nhất trong phạm vi mấy trăm dặm.” Ông lão nói.

Trình Ca không nói tiếp, người ở đâu cũng thích nói thần tiên Phật Tổ nhà mình linh. Nếu thực sự linh như vậy, người cũng có thể làm thần tiên rồi.

Ông lão giã thuốc xong, đắp lên cho Trình Ca, không ngờ không đau, trái lại mát lạnh.

Thuốc cũng đã nấu xong, Trình Ca nhíu mày, uống cạn một hơi.

Ông lão khen thái độ của cô, nói: “Ừm, không tệ.” Tiếp đó ném cho cô một viên kẹo mềm.

Trình Ca: “…”

Trình Ca nhét viên kẹo mềm vào miệng, ăn.

Cô quay đầu nhìn, ông lão đang đưa một túi thuốc vào tay Bành Dã, căn dặn một cách phiền phức cái nào là thoa ngoài da cái nào uống, cái nào bao lâu đổi một lần, cái nào bao lâu uống một lần uống mấy viên, cái nào phải nấu bao lâu…

Bành Dã mím môi, nhíu mày nghe, thỉnh thoảng gật đầu, một dáng vẻ nghiêm túc ghi nhớ tiêu hóa.

Trình Ca nhìn gò má với đường nét rõ ràng của anh, bỗng nhiên lại muốn hút thuốc.

Ra khỏi nhà bác sĩ Tây Tạng, Trình Ca hỏi: “Anh nhớ hết cách dùng mấy thứ thuốc đó rồi?”

Bành Dã nói: “Nhớ rồi.”

Trình Ca “ồ” một tiếng, nói: “Bây giờ phải lên xe lên đường sao?”

Bành Dã “ừ” một tiếng, cách mấy giây, hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Trình Ca: “Muốn đi lên dốc núi phía sau một chút.”

Bành Dã đồng ý.

Dọc đường đi, hai người hoàn toàn không sao nói chuyện.

Trên núi, từng dãy cờ tung bay, vắt ngang giữa hai người.

Nhiệt độ không quá thấp, Trình Ca mặc nhiều đồ, đi một lúc hơi nóng, cởi áo khoác ra. Cô cầm máy ảnh trong tay, bất tiện, Bành Dã tiến lên nhận lấy áo khoác của cô đặt vào tay.

Tất cả tựa như một cách tự nhiên. Trình Ca không từ chối, cũng không nói cảm ơn.

Bành Dã thấy mặt cô cứng nhắc, hỏi: “Còn giận sao?”

Trình Ca chỉ nói một chữ: “Sợ.”

Bởi vì nói không có hứng thú “tình dục” với cô, bởi vì nói không muốn lãng phí thời gian.

Bành Dã cười một tiếng.

Trình Ca hờ hững: “Đừng không thừa nhận.”

Bành Dã hít một hơi, nói: “Tôi cũng không phủ nhận.”

Đường phía trước có một đống đá hình dạng kì quái, xếp thành một tòa tháp nhỏ, trên mỗi tảng đá đều khắc kí hiệu có màu khác nhau.

Trình Ca quay đầu nhìn Bành Dã: “Đây là cái gì?”

Cô đã thấy rất nhiều lần ở Tây Tạng.

“Gò Mã Ni. Đá đó gọi là đá Mã Ni, khắc ở trên là phù văn.”

“Dùng để làm gì?”

“Cầu phúc.”

“Dùng đá cầu phúc?”

“Người ở đây cho rằng muôn vật thế gian, núi sông hồ biển, đất gỗ cây đá, đều có linh tính tự nhiên.”

Trình Ca thoáng nhướng mày.

Bành Dã hỏi: “Thế nào?”

Trình Ca nhàn nhạt nói: “Trong giới tự nhiên, con người có linh tính nhất, con người lại phải dùng đá cầu phúc, không kì lạ sao?”

Cô nói: “Thay vì khắc chữ trên đá cầu trời, chi bằng cầu bản thân cố gắng kiên định.”

Bành Dã cúi đầu cười, đá tinh thể băng dưới lòng bàn chân.

Trình Ca giương mắt nhìn anh, hỏi: “Anh cười cái gì?”

Bành Dã quay đầu trông về phía bầu trời xanh, núi xanh ở xa xa, nói: “Nguyên nhân chính là con người không đủ kiên định, mới muốn tìm kiếm an ủi từ thứ kiên định hơn. Bởi vì, thứ có linh tính nhất là con người, thứ có tính vô định nhất, cũng là con người.”

Trình Ca im lặng một lúc, nhẹ nhàng cười nhạt: “Cũng đúng. Người cầu tình yêu mỹ mãn, phần lớn là không tín nhiệm sự kiên định của đối phương.”

Bành Dã xoay lời này của cô mấy vòng trong đầu, hỏi: “Cô từng có tình yêu không mỹ mãn?”

Trình Ca nói: “Tình yêu, cái thứ này, lúc rơi vào trong, cho là yêu; đi ra rồi, mới phát hiện chỉ là một bãi bùn.”

Bành Dã không hỏi nữa.

Qua một lúc, Trình Ca hỏi: “Có ích không?”

“Cái gì?”

Trình Ca nói: “Dùng gò Mã Ni này cầu phúc có ích không?”

Bành Dã nói: “Chưa từng thử.”

Trình Ca nói: “Anh không có gì để cầu nguyện?”

Bành Dã cúi đầu, vô thức dùng chân đá hạt băng trên cỏ khô, có một khoảng thời gian không lên tiếng, ánh mặt trời từ hạt băng phản xạ lên mặt anh, lấp lóe.

“Có.”

“Là cái gì?”

Anh không ngẩng đầu, nhưng hơi nghiêng mặt sang nhìn cô, nheo mắt, nói: “Cái này sao có thể nói cho cô biết?”

Trình Ca không ép buộc: “Vậy thì không nói.”

Cô ôm máy ảnh đi về phía trước, đi không xa, giọng nói nhàn nhạt truyền tới theo gió: “Chúc anh được thỏa mong muốn.”

Chúc anh được thỏa mong muốn.

Bành Dã nghe lời này, liền không bước đi nữa. Anh đứng tại chỗ một lúc, trên dốc Tẩu Phong gió núi dâng lên, lọt vào thung lũng dưới núi. Anh không nhịn được quay đầu lại, trông tiếng gió trên bầu trời.

Đến lúc anh định đi tiếp, nhìn thấy đằng trước Trình Ca ngẩng đầu lên từ trong ống kính.

Cô vừa chụp ảnh cho anh.

Núi tuyết, cỏ khô, sông băng, cờ Phật giáo Tây Tạng, trời xanh, gò Mã Ni, anh đứng trên dốc núi, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Trình Ca rất thản nhiên, Bành Dã cũng không phản đối.

Anh đi lên trước, hỏi: “Muốn tôi chụp một tấm cho cô không?” Lại bổ sung một câu, “Quãng đường này cô chuyên chụp cho người khác, bản thân cũng không lưu lại một chút.”

Trình Ca nâng mí mắt, không nói gì mà nhìn anh.

“Sao?”

“Người chụp ảnh bình thường đều không chịu được tài nghệ của người khác, đặc biệt là người chụp ảnh cho mình.” Trình Ca nói, “Chuyện mất hứng nhất, không có gì bằng anh chụp cho người khác một tấm ảnh đẹp, người khác lại báo đáp anh một tấm thứ phẩm, tốt hơn là không báo.”

Bành Dã cân nhắc mấy phút, cười nhạt: “Không chỉ có ảnh, chuyện khác cũng giống như vậy.”

Anh xoay con ngươi nhìn cô, lại cười cười, nói: “Không yên tâm kĩ thuật chụp ảnh của tôi?”

Trình Ca ngẩng đầu, nói: “Tôi tin bản thân tôi hơn.”

Bành Dã hỏi: “Mấy tấm ảnh trên Weibo của cô là do ai chụp?”

Trình Ca yên lặng một giây, đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, nở nụ cười.

Cô cúi đầu, mắt nhìn cờ Phật giáo Tây Tạng phía sau, im lặng cười một lúc lâu, mới quay đầu lại nhìn anh, nói: “Anh chú ý tới tôi rồi.”

Bành Dã không trả lời ngay mặt: “Lúc không có chuyện gì làm tìm một chút.”

Trình Ca bình thản hỏi: “Đẹp không?”

“Cái gì?”

“Mấy tấm ảnh đó đẹp không?”

Bành Dã chậm rãi cười, nhưng không trả lời.

Trình Ca nói: “Người đẹp, hay cảnh đẹp?”

Bành Dã lại cười cười, vẫn không đáp.

Trình Ca: “Nói đi.”

Bành Dã sờ mũi, nói: “Đều đẹp.”

Trình Ca quay đầu tiếp tục đi về phía trước, một dãy cờ chặn đường đi của cô, cô còn chưa khom lưng, Bành Dã nâng sợi dây lên, cô đi qua, hỏi: “Muốn biết ai chụp?”

“Ai?”

Trình Ca ngắm nhìn bốn phía, rất nhanh quyết định một cảnh và góc độ đẹp nhất trong mắt cô, lấy giá ba chân trong cái túi trên lưng Bành Dã ra, chống lên, đặt máy ảnh lên, điều chỉnh chiều cao, góc độ, độ mở màn trập, đủ loại thông số kĩ thuật.

Cô ngoắc ngoắc ngón tay, gọi Bành Dã sang: “Nhìn này.”

Cảnh trên màn hình là dốc núi phủ tinh thể băng, gò Mã Ni chồng chất, từng dãy cờ Phật giáo Tây Tạng đang tung bay.

Trình Ca nhấn đếm ngược chụp tự động, mười… chín…,

Cô đứng bên giá ba chân, xõa tóc, hai tay cào vài lần, khiến nó rối bù.

Bành Dã nhìn đồng hồ đếm ngược trên màn hình, năm… bốn…

Đột nhiên, người bên cạnh chạy ra ngoài, vạt áo cô bay vào cảnh, mái tóc dài màu nâu vàng nhạt xõa ra như rong biển, hoa thêu trên váy cô lấp lánh ánh sáng lấm tấm dưới ánh mặt trời.

Ba…

Lá cờ đỏ một bên nâng lên, làm mờ góc gần ống kính.

Hai… Một…

Cô ngoảnh đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp.

Gió nâng mái tóc dài và làn váy xanh của cô, kéo ra một đóa hoa trên cánh đồng băng.

Gió vẫn đang thổi, bốn phía lại tựa như chợt không có âm thanh, trong nháy mắt ấy, Bành Dã nghe thấy tiếng tim mình đập,

Xoạch xoạch.

Trùng với tiếng màn trập.

Hình ảnh đó dừng trên màn hình,

Xong rồi.

Bành Dã chậm rãi nâng ánh mắt lên khỏi màn hình, rơi vào trong thực tế.

Vẻ mặt Trình Ca nhàn nhạt, nụ cười thu lại sạch sẽ. Cô vuốt vuốt tóc, đi sang phía anh, hỏi: “Thế nào?”

Bành Dã lùi ra sau một bước, bình tĩnh nói: “Tự xem đi.”

Trình Ca bưng máy ảnh xem một lúc, hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”

Bành Dã không trả lời, đứng một bên lấy điếu thuốc ra hút.

Trình Ca chờ anh châm thuốc xong, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh.

Bành Dã hỏi: “Sao?”

Trình Ca: “Lời tôi hỏi anh đó. Tấm vừa rồi thế nào?”

Bành Dã nói: “Tạm được thôi.”

Anh bước đi lên dốc núi, không nói câu nào.

Nụ cười ngoái đầu lại rực rỡ vừa rồi của cô, là đang… quyến rũ?

Anh biết rất rõ cô có tính mục đích, nhưng biết thì có ích gì?

Khoảnh khắc cô quay đầu kia, lý trí của anh sụp đổ đến mức không còn lại miếng ngói.

Anh xong rồi.

**

Trên dốc núi có ngôi chùa rất nhỏ, khác với chùa trước đây Trình Ca từng thấy. Là tòa tháp trắng, phơi bày dưới ánh mặt trời, chấp nhận dầm mưa dãi nắng. Trên tháp treo kinh văn đầy màu sắc.

Bốn phía có đốt hương, từng hàng đèn dầu tín đồ ở vùng phụ cận để lại. Đáy tháp có vài chùm hoa nhỏ không biết tên nở rộ, nhụy hoa vàng rực, cánh hoa màu hồng ôm trọn một vòng.

Trình Ca hỏi: “Đây là hoa gì?”

Bành Dã nói: “Hoa Cách Tang (1).”

Thì ra đây chính là Cách Tang.

Trình Ca hỏi: “Có ngụ ý gì không?”

Bành Dã nói: “Ý nghĩa là thời gian tươi đẹp, và hạnh phúc.”

Thời gian tươi đẹp, hạnh phúc…

Trình Ca không tự kiềm chế được ngẩng đầu nhìn bầu trời, tòa tháp trắng phản chiếu dưới trời xanh, xa xăm trống trải, sạch sẽ, thanh khiết.

Bành Dã nói: “Nếu cô có nguyện vọng gì thì hãy cầu ở đây đi.”

Trình Ca đi một chút ở gần đó.

Vòng quanh tháp có mấy hàng chuyển kinh luân, cô sờ chuyển kinh luân, bước đi không ngừng, kinh luân xoay tròn liên tục sau lưng cô.

Nguyện vọng.

Trình Ca đi một vòng, không nghĩ ra được gì cả.

Cô không có bất kì nguyện vọng nào.

Cô ngồi xếp bằng dưới tòa tháp trắng, móc điếu thuốc ra hút, trong lòng trống rỗng, cực kì yên tĩnh.

Thân thể khỏe mạnh? Sự nghiệp thành công? Tình yêu mỹ mãn? Hôn nhân hạnh phúc? Bố mẹ an khang?

Cô không có bất kì nguyện vọng nào.

Phật Tổ cũng nói cô hết cứu rồi.

Qua rất lâu, Trình Ca vô tình liếc qua một cái, nhìn thấy Bành Dã trèo lên cây ở xa xa.

Dây cờ Phật giáo buộc trên cây bị lỏng, anh nắm sợi dây leo lên cây, buộc chặt sợi dây lại lần nữa.

Tất cả cành cây đều đang lắc lư kịch liệt.

Cô bỗng muốn biến thành cái cây đó.

Cô hít sâu một hơi, dựa ra sau, gáy đụng vào tấm ván gỗ. Trình Ca ôm đầu quay lại nhìn, là một hòm công đức.

Trình Ca dập tắt thuốc, lấy một xấp tiền trong túi ra, nhàn nhạt nói:

“Phật Tổ à, tôi không tin người linh nghiệm, nói mấy thứ này với người cũng không thích hợp. Nếu cảm thấy tôi khinh nhờn người, người khiến tôi chết xuống địa ngục. Nếu không, khiến ngày mai tôi chết cũng được. Nhưng mà…

Là người để anh ấy kéo tôi lại…”

Trình Ca nhét tiền vào hòm công đức, vỗ vỗ đỉnh hòm gỗ, nói: “Tối nay, người phải để tôi ngủ với anh ấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio