Anh Chàng Tiếp Thị Băng Vệ Sinh Ngoài Cửa

chương 5: thời gian dài cái đầu anh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không… Không cần!” Tùy Dịch bị dọa rồi – dù cậu không phải loại hình thuần khiết như hoa sen gì đó, nhưng mà… gậy – mát – xa gì đó hình như là dùng cho phụ nữ mà? Cậu là nam mà đúng không? Dù cậu là gay nhưng cơ thể vẫn là đàn ông chứ? Cái thằng củ cải này đang nói cái gì đây?

“Thời gian sử dụng có thể kéo dài đến tiếng đó.”

…. Tôi quản nó dài hay ngắn để lắm gì a a a!!!

Đẹp Trai lượn vài vòng trong phòng khách, rồi nhìn về phòng của Tùy Dịch. Quần lót bị ném tứ lung tung trên giường, hơn nữa đều là… loại có họa tiết hoạt hình, còn có gối ôm con gấu. Ngoài ban công, vài cái quần lót hoạt hình đang phấp phới trong gió…

“Không ngờ em cũng có nhiều quần áo bẩn vậy nha?” Đẹp Trai cười hỏi, nhưng nụ cười này lại làm Tùy Dịch rất không thoải mái.

Quần áo cái gì, anh cứ nói thẳng toẹt ra là đồ lót cho xong…. Tôi đang dậy thì lần tràn trề tinh lực đấy, anh có ý kiến à?

Tuy trong lòng Tùy Dịch không ngừng oán giận, nhưng trên mặt cậu lại bày ra biểu tình – [xin nói nhỏ một chút, tôi ngại lắm đó~]

“Xem ra mấy hôm nay em không đi làm nhỉ.” Đẹp Trai cười đến gập bụng lại,

“… Đi thì đi, chỉ sợ một khi tôi đi anh lại không tìm được người!” Đúng là mấy hôm nay Tùy Dịch không tới công ty – dù sao thiếu cậu ngày công ty cũng chẳng đóng cửa được, chỉ cần nói vài lý do linh tinh như đau bụng này nọ với tổ trưởng là có thể nghỉ được mấy ngày. Tuy lương ở đó không cao, nhưng công việc cũng nhàn, dù sao cậu cũng là thành phần trí thức nha~

Đẹp Trai nhìn Tùy Dịch cúi đầu không nhìn mình, giọng điệu cũng mang theo vài phần ai oán, giống như… cô vợ nhỏ bị chồng lạnh nhạt vậy. Vợ nhỏ? Nghĩ vậy, anh lại càng buồn cười.

“… Sao anh cứ quấn lấy tôi mãi vậy?” Quấn thì cứ quấn đi, còn lặn mất tăm những ngày là sao?

“Đó gọi là đạo đức nghề nghiệp – anh là nhân viên tiếp thị mà.”

“Lưu manh cũng có đạo đức nghề nghiệp? Thế anh toàn giới thiệu cho tôi đồ dùng của con gái là sao?” Cậu đường hoàng là một công dân gương mẫu nhá, Thái Lan hay mấy nơi tương tự đều chưa từng đi! Cậu không ẻo lả, cũng không phải gay… Thôi được rồi .____.

“Em có thể tặng cho bạn gái mà?”

“Cút!!!!!!” Câu hỏi vừa rồi vừa vặn chọt trúng điểm yếu của Tùy Dịch – tôi có bạn gái hay không liên quan mợ gì đến anh! Em gái nhà anh không dùng nên mới đi bán phải không?

“…. Còn đây là phiếu đánh giá của khách hàng, khi dùng xong sản phẩm thì em vui lòng…”

“Biến biến biến biến biến!!” Tùy Dịch đẩy Đẹp Trai ra cửa, đang định đóng lại thì nhớ ra: “Anh kia, anh tên gì?”

“…. Em muốn report anh ?”

“… Tôi ăn no rửng mỡ à mà report anh!” Nhìn nụ cười của Đẹp Trai, bạn nhỏ Tùy Dịch lại nhộn nhạo rồi – vì vậy cậu vội sập cửa vào, chốt chống trộm rồi ngó ra.

“Anh là Hà Tiêu.” Trong chớp mắt khi đóng cửa, Tùy Dịch nghe người bên ngoài nói vậy.

Đến ngày tiếp theo, khi Tùy Dịch mở cửa, Hà Tiêu vẫn đứng ngoài cửa như trước, dùng giọng điệu nghiêm túc nói về những thứ – loạn kia.

“Xin hỏi, em có nhu cầu mua gel – bôi – trơn không?”

Dùng để súc miệng à? Hàng dùng thử miễn phí? Miễn phí à… Cũng được, lấy lọ xem sao.

“Xin hỏi, em có nhu cầu mua trứng – rung không? ”

Trứng bọ chét? Chưa nghe bao giờ. Miễn phí dùng thử hả? OK, thử cái!

“Còng tay thì sao?”

Tôi có phải là cảnh sát đâu… Trị an khu này cũng tốt mà. Lại miễn phí nữa hả? Thôi cũng được…

“Thử một chuỗi – hạt – chuyển – động nhé?”

Nó là cái gì? Có vặn bằng tua vít được không? Nể tình nó là hàng miễn phí, tôi đành miễn cưỡng nhận vậy…

Tùy Dịch là một công dân nhỏ thích chiếm tiện nghi của người ta, cho đến một ngày, cậu phát hiện ra một vấn đề.

Mấy thứ đồ chơi này đều là hàng nhập khẩu, hướng dẫn sử dụng toàn là tiếng Anh, ngay đến cả một chữ HELLO cũng không có! Thực ra thì có một bức tranh, nhưng mà.. mấy con người hư hỏng này đang làm gì vậy?

Dần dần, tủ đầu giường của Tùy Dịch bị lấp đầy bởi N thứ đồ chơi có hình dạng quái dị + màu sắc quái dị + hoa văn quái dị …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio