“Xin lỗi, giờ em mới tới được. Em đang dở chút chuyện”. Gavin vừa nói vừa bước vào văn phòng ở khu Jarrod Ridge cùng Blake. Lần này tới đây, anh vẫn có cảm giác khó chịu dù không còn người cha ngồi sau chiếc bàn để ra lệnh hay bỏ ngoài tai lời họ nói nữa.
Blake đã gửi tin nhắn hẹn gặp được mấy giờ rồi, nhưng vì chưa dọn tuyết xong nên anh nhất định không rời quán trọ Snowberry. Lúc đó bỏ đi thì ông Henry phải làm tiếp việc, biết đâu sẽ làm gãy xương sườn hay có khi còn bị cái xe cán chết cũng nên, trong khi giao kèo còn chưa kịp ký. Hơn nữa, Gavin cũng thấy mến ông già này, nên không muốn thấy ông bị thương.
Thế rồi thói quen cũ lại trở về. Anh quay lại nhà nghỉ, tắm rửa cho sạch lớp dầu mỡ từ chiếc máy kéo rồi thay quần áo trước khi gặp anh trai. Trước kia, cứ mỗi lần có mặt ở các phòng chung tại khu Jarrod Ridge mà không tươm tất, thế nào bố họ cũng nổi trận lôi đình. Nhưng giờ nghĩ lại, Gavin thấy đáng ra cứ để quần áo bẩn mà tới đây, để ông bố dưới mồ cũng phải lộn ruột.
Blake chỉ vào một chiếc ghế, “Tình trạng khu đất thế nào?”
“Em xử lý được vụ này”, anh trả lời đầy tự tin dù trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Nhưng mặc kệ, nhất định anh sẽ không thua cuộc.
Blake cười nhăn nhở, “Anh nhớ tháng trước cũng nói y hệt vậy về chuyện giữa anh và Samantha”.
“Vâng, rồi anh bị cô trợ lý đảo ngược tình thế chứ gì. Với em, không có chuyện đó đâu. Em sắp lấy lại mảnh đất từ tay lão Henry Caldwell rồi”.
“Sắp là bao giờ? Có cần anh điều thợ sang công trình khác không?”
Gavin nghiến răng vì tức giận, “Nếu làm thế, ta sẽ bị lỡ hàng tháng đấy”.
“Đúng vậy. Sẽ phải đợi tới khi nào họ xong công trình mới kia. Nhưng họ sắp bỏ dự án này rồi, không thể để mọi người ngồi không thế này được”.
Chết tiệt. Anh phải tăng tốc lên. Phải thúc đẩy việc kết hôn. Anh cân nhắc kỹ lưỡng, và ngạc nhiên khi thấy ý nghĩ này giờ không còn làm anh ngần ngại nữa. Rồi còn phải chiếm lại cảm tình của ông Henry, việc cưới Sabrina sẽ giải quyết được vấn đề này. Nói chung làm sớm được bao nhiêu, tốt bấy nhiêu, “Anh lo chuyện cưới xin thế nào?”
“Gì kia?”
Anh nhìn ông anh trai, “Tổ chức đám cưới, phong cách Vegas ấy”.
Đôi mày của Blake chau lại, “Tại sao?”
“Em có hẹn hò với Sabrina, cháu gái ông Henry, em đang định cầu hôn đấy”.
“Em?”
“Tất nhiên. Có gì không được? Cô ta xinh đẹp. Nói chuyện hợp, mà chuyện đó cũng được”. Quá được là khác. Thậm chí có thể gọi là có một không hai. Nhưng ông anh không cần biết chi tiết việc này.
Trước khi Gavin kịp nói hết câu, Blake đã lắc đầu, “Kết hôn không nên chỉ vì một thứ ấy”.
“Đâu có. Ba thứ ấy chứ. Ba lý do rất chính đáng là khác”.
Blake ném sang một cái nhìn đầy thương hại, khiến anh phát bực, “Em nên đợi lúc tìm được tình yêu thật sự thì hơn”.
“Ai bảo em không yêu cô ấy?”
“Em chưa hề nói vậy, nghĩa là không yêu”.
Vì anh không nói dối, “Em không phải người dễ dàng chia sẻ mấy chuyện riêng kiểu này. Nhưng em quan tâm tới cô ấy. Rất nhiều”.
Thật lạ, điều này cũng không phải là bịa đặt.
“Thế thì cứ thong thả cho mọi chuyện tiến triển đã”.
“Em không muốn đợi”.
Blake chau mày, “Anh thấy thói hấp tấp của em không ổn lắm. Chuyện này không dính líu gì tới việc lấy lại mảnh đất đấy chứ?”
Gavin định lảng sang chủ đề khác, nhưng lừa một tay lão luyện như Blake không phải chuyện dễ, “Một khi em là người trong nhà rồi, ông Henry sẽ... có động lực để ký giao kèo sớm hơn”.
“Đừng làm vậy, Gavin. Đừng trói đời mình với người em không yêu. Như thế vừa không công bằng cho em, vừa là xúc phạm tới cô gái kia”.
“Người vừa quyến rũ trợ lý để cô ta khỏi bỏ việc cũng nói ra được câu này cơ đấy. Em biết mình đang làm gì”.
“Nghe như câu tuyên ngôn bất hủ cuối cùng ấy nhỉ - nhưng anh phải nói thêm, em sẽ hối hận vì chính câu nói đó”.
Anh gạt phắt đi nỗi lo của ông anh. Chẳng còn lựa chọn nào khác, “Em đã bảo rồi, em xử lý được chuyện này. Đừng để đội thợ đi mất. Khi nào họ xong công việc hiện tại, chúng tá có thể động thổ luôn”.
Anh đứng dậy, tiến ra cửa trước khi ông anh kịp thử thách bằng vài câu hỏi nữa. Anh đang nung nấu ý định đưa Sabrina tới tận Vegas. Không phô trương. Không quá xa xỉ. Không cần ai thấy. Nhưng trước khi thực hiện, phải lo xong bản giao kèo trước hôn nhân đã. Việc này cần có Christian, luật sư riêng của gia đình và cũng là em rể tương lai, lo liệu mới xong.
Nhung trước tiên, anh cần một chiếc nhẫn kèm cường độ tấn công mạnh sao cho cô không thể từ chối. Vấn đề chỉ tính tới lúc anh cầu hôn và cô chấp thuận, mọi thứ khác đều là vô nghĩa.
“Tôi chịu anh rồi”, Sabrina nói sau khi người phục vụ lùi khỏi bàn ăn, để cô và Gavin tự nhiên dùng cà phê sau bữa tối. Bình thường, những chỗ xa xỉ như nhà hàng đặt bên sông này không thuộc khái niệm của cô.
Nhưng có Gavin ngồi ghế đối diện bên ánh nến lung linh, buổi tổi bỗng trở nên kỳ diệu.
“Chịu thế nào? Ngoại trừ việc anh đã nói chúng ta rất hợp nhau ra”, Gavin hỏi bằng giọng trầm trầm, rung động khiến cô nổi gai ốc.
Má cô nóng bừng. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Từ lúc anh xuất hiện ở cửa quán trọ trong bộ vét hoàn hảo màu đen cùng mười hai bông hồng đỏ, mỗi phút cho tới giờ đều như một câu chuyện cổ tích vậy.
“Anh đưa tôi tới một nhà hàng có bảng tên rượu dài bằng cuốn danh bạ điện thoại, thực đơn không đề giá mà vẫn làm tôi thích được. Đồ ăn ngon tuyệt. Rồi còn chỗ này...”. Cô gõ nhẹ tay ám chỉ cả chiếc bàn phủ vải lanh đặt trong một góc kín đáo trông ra dòng sông Roaring Fork, cùng khung cảnh ngoài ô cửa sổ được điểm xuyết bằng những đốm sáng trắng lung linh, “Tôi không biết làm sao anh đặt bàn gấp vậy mà họ vẫn nhận trong khi người khác phải đợi tới cả tháng mới len chân vào được, nhưng chỗ này đúng là... hoàn hảo. Hoa này, rượu này, cả món bánh tiramisu chính hiệu... thứ gì cũng vậy”.
Anh hơi mỉm cười, nhưng trông vẫn hơi căng thẳng, “Em thích là anh vui rồi. Anh chỉ muốn dành những thứ tốt nhất cho em thôi. Cho chúng ta mới đúng. Từ giờ trở đi”.
Tim cô sa một nhịp trước ánh nhìn nghiêm nghị trong mắt anh. Cô nuốt khan, “Ý anh là gì?”
Gavin với tay qua bàn, nắm chặt lấy tay cô. Mạch cô lại ngừng đập như mỗi lần họ chạm vào nhau. Cô thích cái rắn rỏi nhưng vẫn rất dịu dàng của bàn tay anh, cả sự ấm áp nơi da thịt anh lan sang cô. Ngón tay anh mân mê lòng bàn tay cô, khiến ruột gan cô cồn cào.
“Sabrina, anh muốn được ôm em ngủ như đêm qua, và sáng nào ngủ dậy cũng được thấy em nằm trong vòng tay anh”.
Cô khẽ run lên vì hồi hộp. Cùng lúc đó, tóc gáy cô cũng dựng đứng lên vì lo sợ. Nhưng cô đã tự hứa sẽ cho bản thân bảy tháng và cô sẽ nắm lấy cơ hội này. Chỉ chìm vào hoan lạc trong một khoảng thời gian nhất định chắc sẽ an toàn. Tuy nhiên, một phần khác trong cô - một phần rất nhỏ - đang bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn thế. Vất vả lắm cô mới giữ được nhịp thở như cũ, “Tôi cũng thích được như vậy”.
Ngón tay anh siết chặt hơn, “Anh không muốn phải lén lút để được gần em, cũng không muốn làm ông Henry bực mình. Vì anh rất kính trọng ông. Việc sáng nay ông phát hiện anh đi ra từ phòng em đã làm cả ba khó xử”.
Nhận xét nhẹ nhàng nhất trong năm. Ông không nói một lời, nhưng đã căng thẳng suốt cả ngày hôm nay, “Tôi tưởng lúc tôi ngủ anh về phòng ngay rồi”.
“Em bảo anh ở lại, nên anh không cưỡng lại được”. Trước khi cô kịp chỉnh lại lời Gavin nói, anh đã xoay người, thọc tay vào túi áo vét rồi lấy ra một chiếc hộp bằng nhưng đen xinh xắn.
Không thể là thứ cô đang nghĩ đến được.
“Hãy cưới anh nhé, Sabrina, rồi chúng ta sẽ tận hưởng bao nhiêu đêm như thế này cũng được”. Anh bật mở nắp hộp, để lộ ra một viên ngọc màu lam nhạt gắn trên vòng nhỏ bằng vàng hình dây bện.
Cô hốt hoảng. Không thể có chuyện này được. Nhất là với cô. Cô còn chưa sẵn sàng.
“Viên đá này làm anh nhớ đến mắt em. Rất sáng, trong và đẹp. Nếu chiếu đúng chiều ánh sáng, còn thấy được một ánh lửa bên trong nó nữa. Ngay lúc nhìn thấy nó, anh đã biết ngay nó phải được đeo trên tay em, và anh sẽ là người làm việc đó”.
Trong đời cô, chưa có ai thổ lộ điều gì lãng mạn đến vậy. Đầu óc cô choáng váng, tai ù đi. Cô đặt một bàn tay run rẩy lên ngực, “Cái này... Gavin, chiếc nhẫn đẹp thật, nhưng chúng ta quen nhau còn chưa tròn một tuần”.
Ánh mắt anh trở nên kiên định, “Đủ để nhận ra ta là để cho nhau”.
Xét về nhiều mặt, ý muốn được nói câu “Vâng” là không đúng, nhưng từ đó cứ chực tuôn ra. Mà như vậy thật điên rồ. Hãy còn quá sớm để đưa ra một quyết định trọng đại như thế. Chẳng phải cô đã thề sẽ không yêu ai khác nữa vì không tưởng tượng nổi sẽ sống ra sao nếu mất người cô yêu nhất đó ư? Và chẳng phải xét cho cùng Gavin vẫn là một tay giàu có hay sao?
Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ về anh, một giọng nói trong đầu cô khăng khăng biện hộ. Anh thú vị, lôi cuốn và thông minh nữa. Anh khiến cô thấy mình tràn đầy sức sống và trở nên đặc biệt. Cô đã hiểu sai rất nhiều về anh. Anh không cư xử như thể có quyền có được bất kỳ thứ gì anh muốn, và cũng không hạ thấp cô chỉ vì cô không giàu có bằng.
Thôi đi. Hãy nói không. Hoặc bảo cần thêm thời gian suy nghĩ.
Nhung nếu cô làm vậy rồi mất anh vĩnh viễn thì sao? Cô có dám mạo hiểm điều đó không? Không. Và biết đâu giây phút này là giây phút cả đời cô sẽ không quên được? Cô gắng hết sức để trấn tĩnh lại và suy tính một cách cặn kẽ, “Chúng ta chưa thực sự hiểu nhau”.
“Nếu cần biết gì em cứ hỏi”.
“Tôi còn chưa biết gì nhiều về anh để hỏi nữa kìa. Thế công việc của anh thì sao, rồi việc anh nhất quyết rời Aspen nữa?”
“Anh sẽ coi Aspen là nhà luôn. Như vậy em có thể ở cạnh ông Henry”.
“Ta sẽ sống ở đâu?”
“Bây giờ thì anh phải sống trên đất nhà Jarrod”.
“Tôi không thể để ông một mình buổi tối được”.
“Anh sẽ thu xếp cho người tới ở cùng ông”.
Anh ta nói nghe dễ dàng quá, “Sao anh phải vội vàng như vậy?”
“Anh không muốn bỏ lõ cơ hội được ở bên em thêm ngày nào nữa”.
Nếu tan chảy được, thì giờ tim của Sabrina có lẽ đã trở thành một vùng sũng nước dưới chân cô rồi. Thật khó cưỡng lại sức thu hút của anh chàng này.
“Anh sẽ bao nguyên một chiếc máy bay, chỉ cần chờ mặt trời mọc là chúng ta sẽ đi thẳng tới Vegas”.
Cô bật ngửa ra sau vì choáng váng, “Vegas?”
“Tuần tới nữa em sẽ rất bận rộn, không có thời gian đi nghỉ. Mình sẽ tìm một nhà thờ nhỏ để làm lễ, rồi quay trở về trước khi ông Henry kịp cần đến hai đứa”.
Ruột gan cô như vừa bị một tảng đá lạnh ngắt chặn đứng hết mọi cảm giác ấm áp, bay bổng nãy giờ, “Anh định bỏ đi? Ngay ngày mai?”
“Chúng ta còn đợi gì nữa?”
“Vậy thì quá vội vã rồi đấy”.
“Em có yêu anh không?”
Câu hỏi thẳng thừng và đường đột làm cô lặng đi.
Cô đã rất cố gắng để tâm trí không lang thang trên đoạn đường trơn trượt, đầy nguy hiểm đó. Bụng cô quặn thắt, những ý nghĩ trong đầu quay cuồng dữ dội. Cô có yêu anh không? Sức nặng của câu trả lời đè lên cô như một lớp tuyết dày nặng trĩu, “Tôi... tôi cũng thấy yêu anh”.
Anh nhắm nghiền mắt, siết chặt tay cô rồi chầm chậm lấy một hơi thật sâu. Phản ứng của anh trước lời thừa nhận đó khiến cô thực sự xúc động. Rồi anh nhìn cô với ánh mắt kiên định lúc trước, “Hãy lấy anh, như vậy chúng ta có thể được ở bên nhau”.
Anh chưa nói là cũng yêu cô. Nhưng từ những điều được nghe về tuổi thơ của anh, về cái chết của người mẹ năm anh mới lên bốn tuổi và tính khí độc đoán của người cha, cô nghĩ thật không dễ dàng gì để Gavin nói lời yêu. Cô sẽ phải thuyết phục để anh thổ lộ.
“Gavin, dù tôi có chấp thuận lời cầu hôn của anh, tôi cũng không thể bỏ trốn theo anh được. Ngày trước tôi đã làm việc đó”. Bàn tay đang đặt trên đùi cô siết chặt lại rồi thả lỏng. Có nên nói cho anh biết không? Có chứ. Nếu mối quan hệ giữa họ có tương lai, nó cần được gây dựng từ lòng chân thật.
“Có điều này anh nên biết. Lý do tôi vội vã kết hôn lần trước là vì... vì tôi đã mang thai. Lúc phát hiện ra, tôi... mới chỉ học trung học. Cha mẹ buộc tôi phải chọn bỏ đứa con hoặc ra khỏi nhà họ. Trong quan niệm của hai người, con cái chưa chồng không thể có thai được”. Cô thăm dò nét mặt để xem anh sẽ phản ứng ra sao, nhưng không thấy gì dù chỉ một thoáng chau mày.
“Tôi đã kể với Russell, nên lúc anh ấy từ trại huấn luyện về, chúng tôi cùng nhau bỏ trốn. Từ ngày đó tôi không về nhà nữa. Lúc anh tới báo cáo tình hình tại pháo đài Bragg, tôi cũng đi theo. Tôi giận bố mẹ vì không ở bên khi tôi cần có họ, nên cũng không nói năng gì mãi cho tới khi hôn lễ tổ chức xong, nhưng điều tôi ân hận nhất là không mời được ông bà tới dự. Ông bà đã rất phiền lòng vì sự ích kỷ đó, nên tôi sẽ không lặp lại hành động ấy lần nữa, nhất là khi ông đã làm rất nhiều thứ cho tôi”.
Đôi mắt của Gavin đầy thương cảm, “Thế đứa bé thì sao?”
Cảm giác mất mát dâng lên trong tim cô, “Một thời gian ngắn sau khi Russell đóng quân ở nước ngoài, tôi bị sảy thai. Bác sĩ cũng không tìm được nguyên nhân. Tự nhiên bị vậy thôi. Họ khuyên cáo phải tránh để chuyện này xảy ra lần thứ hai, nhưng chúng tôi không cố nữa. Hai đứa muôn đợi đến lúc Russell được giải ngũ. Thế rồi... thế rồi anh mất”.
Anh siết chặt tay cô, “Em phải chống chọi với ngần ấy việc một mình sao?”
“Chuyện mất đứa con thì đúng. Nhưng sau khi Russell đi, tôi có ông ở bên cạnh”.
“Anh rất tiếc. Thế còn bây giờ? Em có muốn mời bố mẹ tới dự hôn lễ không?”
Họ sẽ chẳng bỏ phí thời giờ vàng ngọc ở trường đại học kia đâu, “Chắc họ sẽ bận nên không bay tới dự được đâu”.
“Thế thì sẽ chỉ có ông Henry và chúng ta thôi”.
“Thế gia đình anh thì sao?”
“Cái đó tùy em. Còn với anh, chỉ cần em ở đó là được, anh cũng chẳng cần ai khác nữa”.
Lại thêm một mũi tên thần nữa xuyên qua trái tim cô. Hắn ông sẽ mừng lắm nêu biết lời ông nói với cô đã đúng: khi tình yêu thực sự tới, nó sẽ rất nhanh và mạnh mẽ. Cô đã từng không tin. Sau bao nhiêu nỗi đau cô từng trải qua, cô cứ ngỡ đã hoàn toàn vô cảm. Nhưng hình như không phải. Tình cảm cô dành cho Gavin khác xa với cảm xúc tăng lên dần dần với Russell.
“Ta có thể đợi thêm không?”
“Vậy em có thể tối nào cũng thoải mái ở chỗ anh từ giờ cho tới lúc cưới được không?”
Cô thở dài, “Không”.
“Em muốn ngủ một mình lắm hay sao?”
Anh nói đúng điểm này, “Anh vẫn muốn ở bên cạnh em hơn”.
Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp rồi chìa bàn tay ra. Cô khẽ rùng mình. Sao cô lại dè dặt trước những gì có mơ cũng khó thấy như thế này - một cuộc hôn nhân say đắm cùng người cô yêu và cơ hội được báo hiếu với ông.
“Hãy nói em sẽ làm vợ anh đi, Sabrina”. Anh khích lệ cô với giọng điềm tĩnh, “Thứ Hai ta sẽ đi đăng ký kết hôn, còn anh sẽ lo chỗ ở khu nghỉ dưỡng để ta có thể sổng chung ngay tức khắc. Có thể tới tôi thứ Hai sẽ xong xuôi mọi việc”.
Buồng phổi Sabrina trống rỗng. Đầu óc quay cuồng. Lý trí khuyên cô hãy từ từ, nhưng trái tim lại khẩn khoản nói có. Cô chìa bàn tay run rẩy cho Gavin, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nâu sẫm của anh, “Vâng, em sẽ cưới anh, Gavin Jarrod. Em muốn làm vợ anh, được thức dậy mỗi sáng trong vòng tay anh cho đến hết đời”.
Anh nắm lấy tay cô rồi đeo chiếc nhẫn mát lạnh vào trước khi hôn lên mu bàn tay, “Cảm ơn em”.
Mắt ngấn lệ, Sabrina chăm chú nhìn chiếc nhẫn - biểu tượng của thứ hạnh phúc cô đã định không cho phép mình được hưởng lần nữa, “Viên đá đẹp quá. Nó là gì thế? Đá sa-phia à?”
“Kim cương xanh đấy”.
Tim cô đập mạnh, “Cái này hiếm lắm kia mà?”
“Không hiếm bằng em”.
Câu nói này càng làm cho buổi tối thêm lãng mạn. Nhưng một phần nhỏ lý trí khiến cô thắc mắc liệu một người đàn ông mua được kim cương xanh vô giá có hạnh phúc nổi bên một cô gái giản dị không.
“Ta về quán trọ để báo tin và mời ông Henry uống rượu mừng thôi nào”.
Sabrina không thấy cách ăn mừng nào hay hơn việc ở trên giường với Gavin. Nhưng chuyện yêu đương với vị hôn phu phải để sau đã.
Nhát dao áy náy cứa vào gan ruột Gavin mỗi lần Sabrina nhìn anh cười rạng rõ. Cô ấy yêu anh.
Mà anh thì không xứng đáng.
Nhưng anh không để lộ cảm xúc thật của mình. Nhất là khi ông Henry lúc nào cũng như con diều hâu đứng canh chừng. Sabrina đã trải qua quá nhiều chuyện, bố mẹ thôi bỏ, mất đứa con rồi đến mất chồng. Anh không có quyền chất thêm đau khổ lên cô nữa. Nhưng rút chân khỏi giao kèo bây giờ chỉ càng làm cô suy sụp, nên thà cứ tiếp tục theo lao để đợi cho tình cảm của cô nhạt nhòa dần - điều này chắc chắn sẽ xảy ra.
Chiếc điện thoại ở quán trọ reo vang, “Để cháu nghe”. Sabrina vừa nói vừa đi vào trong sảnh.
Ông Henry đợi cô cháu gái ra khỏi phòng rồi mới đặt ly sâm banh xuống, “Cậu quyết tâm làm chuyện này à?”
“Cô ấy hạnh phúc bên cháu mà”.
Henry lắc mái đầu bạc như cước, “Đúng là thế. Chứ nếu không, dù có lo con bé phải sống đơn độc sau khi ta chết đến mấy, ta cũng sẽ hủy ngay giao ước. Nhưng ta sẽ theo dõi đấy”.
“Tùy ông thôi ạ”.
“Đừng tưởng có cái nhẫn đó - cậu trả bao nhiêu ta không cần biết - là muốn thề thốt gì trong cái nhà này cũng được”.
“Cháu hiểu. Chúng cháu sẽ tổ chức một buổi lễ nhỏ ở khu Jarrod Ridge ngay khi có thể. Cháu định làm vào ngày thứ Hai”.
“Sao không tổ chức ở đây?”
“Vì nhỡ cuộc hôn nhân không suôn sẻ, cháu không muốn quán trọ Snowberry sẽ gợi cho Sabrina bất cứ kỷ niệm buồn nào”.
Ông Henry ậm ừ trong cổ họng. Gavin không đoán được âm thanh đó là đồng ý hay bất thuận.
Sabrina trở lại. Vẻ bối rối, nói đúng hơn là sửng sốt trên khuôn mặt khiến Gavin chỉ muốn ôm chầm lấy cô - mà bình thường anh đâu có vậy. Gavin không phải kiểu người ưa ôm ấp.
“Là Samantha Jarrod. Chị ấy xưng là chị dâu anh. Em vừa được mời đi dự tiệc ra mắt cô dâu do em gái Erica của anh tổ chức hôm mười chín tới”.
Chắc Blake lại vừa kể gì với cô vợ mới rồi. Gia đình của Gavin đã coi Sabrina là người trong nhà. Giờ muốn rút chân ra cũng quá muộn - dù anh có tìm được cách khác để chiếm mảnh đất đi nữa.
Ngày cưới của cô.
Chiều thứ Hai, Sabrina bước qua cổng khu dinh thự nhà Jarrod, vừa cố trấn tĩnh để khỏi run, vừa giữ nhịp thở chậm lại trước khi bị tăng-xông.
Cô liên tục tự nhắc nhở mình về lý do vội vã đi tới hôn nhân. Nhưng trước khi vội vã đi tới văn phòng hạt Pitkin sáng nay để ký giấy kết hôn, cô chỉ gặp Gavin đúng một lần vào dịp cuối tuần trước khi đi thử váy cưới và đón hàng loạt khách tới quán trọ.
Vậy cũng đủ xui vì chú rể đã gặp cô dâu trước khi cử hành hôn lễ.
Quyết định này của cô có đúng đắn không?
Kể từ lúc Gavin đưa cho cô xem bản cam kết tiền hôn nhân tối hôm thứ Bảy, lý trí của cô liên tục đặt ra câu hỏi đó. Việc ký vào tờ văn bản gây cảm tưởng cô đã trù định cái kết cho cuộc hôn nhân trước khi nó bắt đầu. Nhưng Gavin giải thích rằng Sabrina cần phải bảo vệ quyền lợi của mình ở quán trọ, cũng như anh cần bảo vệ quyền lợi của các ông anh bên khu Jarrod Ridge. Xét về lý, mọi điều anh nói đều đúng cả, nhưng nói vậy không có nghĩa cô không nghĩ ngợi gì.
Để tránh nghĩ về cảm giác khó chiu đang sôi lên trong người, Sabrina đảo mắt ngắm nơi Gavin đã chọn làm địa điểm cử hành hôn lễ. Cô phải cho điểm anh vì chấm được khung cảnh đẹp mắt này.
Khu nhà tắm nắng với tầng mái vòm đã được trang hoàng chuẩn bị đón Giáng sinh dù còn mấy tuần nữa mới đến Lễ Tạ ơn. Một cây thông Nô-en đồ sộ điểm hoa trạng nguyên trắng và đỏ cùng đèn trắng sáng nhấp nháy chiếm trọn một đầu căn phòng, gây cảm giác rất trọng đại dù đây chỉ là một buổi trao lời thề đơn giản do một người bạn chơi poker của ông nội cô đứng ra cử hành - đó là một vị thẩm phán đã về hưu. Ở đầu đối diện của căn nhà là một chiếc lò sưởi bằng đá có treo dải cây xanh điểm hoa trạng nguyên. Chính giữa phòng là một bể phun nước bằng đồng đúc thành hình những ngọn núi lởm chởm đang tuôn róc rách. Nếu là vào lúc khác, chắc hẳn cô sẽ cho tiếng nước chảy ấy là rất êm tai.
Cô tiến thẳng về phía ngọn lửa kêu lép bép rồi hơ tay vì lạnh. Ánh sáng tỏa ra từ cây đèn chùm trên trần nhà bắt trúng viên kim cương mang màu nền trời Colorado trên chiếc nhẫn đính hôn, làm phát ra ánh lửa sâu trong viên đá mà Gavin đã nói tới. Ngay khi nhìn thấy chiếc nhẫn, cô đã thích mê nó rồi, nhưng khi biết màu xanh của viên kim cương cùng là màu Gavin yêu thích, cảm giác của cô còn tăng gấp bội. Tìm được chiếc váy đồng màu càng khiến Sabrina có cảm giác quyết định cưới một người đàn ông cô chưa hiểu kỹ là do số phận.
Dù vậy, cô vẫn chưa khỏi bồn chồn.
Cô vuốt tay dọc theo chiếc váy sa-tanh rồi chỉnh lại vai chiếc áo khoác cộc tay bằng ren và đính hột cườm vận ngoài cái áo sa-tanh không dây. Bộ váy hơi trễ, để lộ nửa bầu ngực, khiến Sabrina hơi gượng gạo. Cô quay lại để hơi nóng phả vào lớp da trần hở ra do chiếc cổ chữ V xẻ sâu phía sau lưng áo.
Hồi lấy Russell cô không được mặc váy cưới. Họ không có đủ tiền để thuê.
Thôi! Hôm nay không được nghĩ về Russell nữa.
Vừa lúc đó cánh cửa mở, cứu cô khỏi luồng suy nghĩ, Gavin sải bước vào trong, dáng vẻ uy nghi và lôi cuốn trong bộ cánh màu đen, chiếc áo sơ mi trắng cùng cái cà-vạt sọc xanh đen. Một bông hồng đỏ thắm cài trên ve áo, một tay anh giấu sau lưng. Tim cô đập rộn ràng.
“Em đã sẵn sàng chưa?”
Nếu cô nói chưa, chẳng biết anh có đợi không? “Cũng tạm rồi”.
Anh xòe bàn tay đang cầm một bó rành rành và hồng đỏ, “Tặng em. Ông Henry bảo em thích hái loại hoa này nhất”.
Cử chỉ quan tâm của anh khiến cô nhớ lại nguyên do cô chấp nhận lời cầu hôn. Gavin rất hào phóng và tinh ý. Có thể anh chưa từng nói lời yêu, nhưng nhìn hành động cũng có thể biết được, “Cảm ơn anh, Gavin. Hoa đẹp lắm”.
“Em cũng vậy”. Anh viền ngón tay trên khoảng ức giấu dưới vạt áo, làm cô run rẩy, một chút nghi ngại đã bị sự khao khát lúc này gạt trôi xuống tận dưới lớp thảm nơi cô đang đứng, “Bộ váy của em trông hấp dẫn thật”.
“Anh thích là em vui rồi”. Cô thẹn thùng đón lấy bó hoa rồi nâng nó lên ngang mặt, hít một hơi sâu thứ hương thơm ngây ngất, “Ưm. Thơm quá!”.
“Ông Henry đâu rồi?”
“Thẩm phán Roberts bị mờ mắt nên không tự lái xe được. Ông em qua đón ông ấy”.
“Đáng lẽ anh phải cử xe đi chứ không nên để em đứng đợi một mình”.
“Không sao đâu. Em cũng đang... suy nghĩ một chút”. Cô đang cố trấn tĩnh lại thì đúng hơn.
Gavin nâng khuôn mặt cô lên, “Sabrina, nêu em còn nghi ngại thì cứ nói luôn đi”.
Việc anh chừa lại một lối thoát như vậy đã giúp gạt bỏ mối lo trong lòng cô, “Em muốn cưới anh mà, Gavin”.
“Vậy thì tốt. Anh rất sốt sắng muốn được có em trong vòng tay đêm nay. Cả cuối tuần rồi không được gặp em”.
Sự e ngại cuối cùng của cô tan biến, “Em cũng vậy”.
Anh đỡ lấy bó hoa từ tay cô, đặt nó lên chiếc bàn gần đó rồi kéo cô vào lòng. Anh cúi thấp đầu, cô cũng kiễng lên vì muốn cảm nhận được sự cồn cào của anh. Nụ hôn không làm Sabrina thất vọng. Từ khi kề sát môi anh, cô đã thấy trong sự mạnh mẽ của anh, trong những đợt lưỡi anh quét sâu trong miệng và đôi tay đang siết chặt bờ vai cô như có sự kìm nén của Gavin.
Anh có vị bạc hà và cà phê, thêm cả vị đặc trưng của riêng Gavin nữa. Anh chuyển tư thế, hai bàn tay vuốt xuống tận eo cô. Hông của anh và cô áp sát, tạo cảm giác nóng hổi, cồn cào và hối hả từ phía Sabrina.
Cánh cửa bật mở khiến hai người giật mình, vội buông nhau ra. Ông và thẩm phán Roberts thong thả tiến vào. Thẩm phán Roberts xoa xoa tay rồi cười lớn, “Xem chừng ta phải buộc cái nút này càng sớm và càng chặt càng tốt đây”.
“Lạy trời”, Gavin lầm bầm cạnh cô, khiến Sabrina mỉm cười. Ít ra tình cảm này không phải chỉ từ một phía.
Dù tương lai có thế nào, Sabrina vẫn phải đồng tình với Roberts. Cô muốn hôn lễ này chóng kết thúc để khỏi phải tự vấn xem quyết định lần này là đúng hay sai.
Chiếc nhẫn vàng nặng trĩu trên ngón tay Gavin khi anh nâng ly sâm-banh để dội trôi miếng bánh cưới cuối cùng sau bữa tiệc cưới đơn giản dành riêng cho Sabrina. Anh còn nợ cô nhiều vì lần kết hôn đầu tiên cô chẳng được hưởng gì xa hoa cả. Gia đình anh sau này chắc sẽ đòi tổ chức linh đình hơn vì hôm nay họ không được mời dự lễ, nhưng ngay lúc này anh không hồ hởi đóng vai một chú rể ngớ ngẩn trước mặt bao nhiêu người đã biết anh, và cả ác cảm trước việc kết hôn của anh, quá rõ.
Anh ra hiệu cho tay thợ ảnh được thuê đến chờ một chút để anh khẽ vuốt thẳng một lọn tóc quăn vướng trên cổ Sabrina. Cô ngước nhìn anh qua hàng mi dài, mắt long lanh vì hạnh phúc; Gavin cảm thấy cái nhìn đó như đang vuốt ve anh. Phải mất một lúc anh mới nhớ ra mình đang định nói gì.
Anh hắng giọng, xua đi trạng thái đờ đẫn vừa rồi, “Ta phải đưa ông Henry và thẩm phán Roberts về trước khi trời tối. Để anh đưa họ ra xe”.
Cô vừa mỉm cười vừa đưa tay lên, định liếm vết kem đông lại trên đầu ngón. Nhưng anh đã kịp tóm lấy tay cô, đặt lên miệng. Vị của Sabrina cùng lớp kem bơ pha sô-cô-la trắng đọng lại ở đầu lưỡi Gavin. Đôi môi hồng của cô hé mở trong hơi thở gấp, cặp mắt mở to khiến ruột gan anh lại cồn cào. Người phụ nữ này đã khiến anh mê muội, nhưng cảm xúc mãnh liệt đến mức này cũng chẳng thể trụ được mãi với tình trạng vắng nhà liên tục do công việc của anh.
Nhưng từ giờ tới lúc ấy, anh sẽ chỉ tập trung vào hiện tại. Chỉ vài giờ nữa anh sẽ đưa cô lên giường, hoàn toàn khỏa thân, ướt át, và nài nỉ anh nếm cả những vùng nhạy cảm khác của cô. Anh nghiến răng, nhưng tiếng rên xiết vẫn dồn lên trong lồng ngực, “Chờ anh năm phút thôi”.
Cô liếm môi, vô tình mời gọi anh đặt một nụ hôn nhẹ, để rồi cuối cùng cứ nân ná mãi tới mức anh suýt quên mình còn việc phải làm. Ánh đèn từ máy ảnh lóa lên, làm anh choàng tỉnh.
“Anh không phải vội đâu. Em cũng cần vào phòng vệ sinh nữa”. Cô nói trong hơi thở dồn dập, gò má bắt đầu ửng đỏ.
Anh không muốn xa cô. Nhưng bản giao kèo đã ký là nguồn gốc của màn kịch này, và anh sẽ không ngủ yên chừng nào chưa có được nó trong tay. Ngay lúc cầm chắc được nó rồi, anh sẽ gọi cho Blake và bảo ông anh lập tức liên hệ với đội xây dựng.
Buông tay cô rồi quay đi xem chừng khó hơn tưởng tượng. Cuối cùng Gavin cũng làm được trước khi ra cùng hai người đàn ông đang đứng chờ cạnh cửa, “Hai ông, để cháu tiễn hai ông về”.
Khi cánh cửa vừa khép lại phía sau, ông Henry gật đầu với Gavin rồi quay sang Roberts, “Elwood, ông chờ bọn tôi một chút được không?”
Roberts gật đầu, vỗ vỗ lên lưng Gavin rồi bắt tay anh, “Chúc mừng, con trai. Anh đúng là thằng số đỏ đấy”.
Cháu còn khốn nạn hơn ông nghĩ nhiều ấy chứ, “Vâng ạ”.
Sau khi viên thẩm phán đi khỏi, Gavin chỉ vào một chỗ ngồi nhỏ khuất sau góc nhà. Anh cùng ông Henry tản bộ tới vị trí kín đáo đó, “Ông có mang bản giao kèo chứ?”
“Ta có”. Henry chìa ra một bản thảo gấp kỹ, “Một đổi một, như đã hứa”.
Những ngón tay vừa nắm lấy tờ giấy, Gavin đã cảm thấy sự mãn nguyện dâng lên trong lòng. Cuối cùng anh cũng đạt được cái anh muốn - và anh đã làm được điều mà ngay cả người cha cũng phải bó tay - lấy lại mảnh đất.
“Cái gì thế?” Câu hỏi của Sabrina kéo luồng suy nghĩ của Gavin ra khỏi phần thưởng kia. Cô đứng trên sảnh. Vẫn đăm đăm nhìn Gavin, cô nhanh chóng tiến lại gần rồi giật mảnh giấy khỏi tay trước khi anh kịp nghĩ ra cách thoát khỏi rắc rối này.
Cô mở bản thảo, đọc qua rồi ngước lên nhìn anh, đôi mày nhíu lại đầy khó hiểu, “Đây là khế ước bán khu mỏ mà”.
“ừ”.
“Hãy nói hôm nay anh chỉ đơn giản bàn công chuyện chứ thứ này..”, tờ giấy run run trong tay cô “... không liên quan gì tới đám cưới của chúng ta cả”.
“Không có gì đáng lo đâu, cháu gái”. Ông Henry vừa nói, vừa với lấy tờ giấy từ Sabrina. Nhưng cô đã kịp giật nó ra xa và nhìn chòng chọc vào Gavin.
“Anh bảo ông đồng ý bán mảnh đất cho anh”.
Anh giằng xé giữa bao cách đối phó. Thành thật là lôi thoát duy nhất, “Anh nói ông và anh đã thỏa thuận xong”.
Cô chau mày, “Nếu đã mua mảnh đất rồi thì chi phiếu thanh toán đâu?” Gavin chưa kịp trả lời, cô đã chìa tay ra, “Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi nói dối em”.
Ông Henry ném cho Gavin một cái nhìn đầy cảnh báo, nhưng Gavin lờ đi. Nỗi đau trong mắt cô như cứa vào tận xương tủy anh, đập nát vụn cảm giác chiến thắng khi anh vừa đạt được mục đích của mình.
Anh phải sửa chữa lỗi lầm này. Nếu không anh sẽ mất cô vĩnh viễn.