Anh Có Thích Nước Mỹ Không

chương 13: cười say ngất ngây cùng khanh ba vạn bữa, không cần trút bầu tâm sự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trịnh Vi ngồi trên nền xi măng bên cạnh công trường, trời tháng Mười nắng chói chang, trước mặt là một vùng trắng xóa. Công trình vẫn đang dừng lại ở giai đoạn thi công dưới mặt đất, sau khi làm xong khâu xây dựng cơ sở hạ tầng, ngay cả chỗ tránh nắng cũng không có. Một giọt mồ hôi lẫn vào bùn đất trên tay, biến thành màu xám đục, những chỗ mũ bảo hộ bám sát vào tóc, dính bết và ngứa ngáy. Hơn một tháng lăn lộn dưới nắng, tối đến tắm rửa soi gương, cô thấy gương mặt trắng trẻo của mình chẳng khác gì Bao công tái thế. Đen thì đã đành, đằng này khi cởi mũ ra, lớp da dưới quai mũ bảo hộ vẫn trắng ngần, nhìn từ xa giống như bị ai quệt lên hai đường màu trắng dưới hàm, trông rất nực cười, vì chuyện này mà cô bị đám công nhân trên công trường trêu chọc. Cô uống một ngụm nước, lấy tay phe phẩy nhưng chẳng thấm gì so với cái nóng. Ngày đầu tiên đến công trường, nếu quản đốc điều hành, nhân viên phụ trách kiểm tra an toàn và sư phụ hướng dẫn cô không nhắc đi nhắc lại, trong công trường bắt buộc phải đội mũ bảo hộ, thì cô đã có ý định cởi phắt mũ ra, để cho đầu và cổ mình được giải phóng.

Ý định ban đầu của cô khi tìm công việc này là muốn được ngày ngày ở bên cạnh người mình yêu, người đi rồi, cơ hội làm việc thì ở lại, Trịnh Vi không biết nên cảm thấy nực cười hay may mắn. Nhưng được vào Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, nghe nói là đáp được chuyến xe cuối cùng trước khi tập đoàn danh tiếng này thay đổi cơ chế tuyển dụng viên chức. Trong mắt hầu hết bạn bè của cô, đây là một điều may mắn, đặc biệt là sau khi tập đoàn này đưa ra thông báo “Không tuyển dụng nhân viên nữ” ngay từ rất sớm trong năm nay, việc cô trúng tuyển không thể không nói là một bất ngờ khiến nhiều người phải ghen tị.

Kể ra thì cũng buồn cười, hồi đầu lý do khiến cô chọn học ngành xây dựng, cũng chỉ vì cô rất ngây thơ nghĩ rằng, nếu được chứng kiến những tòa nhà cao tầng mọc lên từ đôi tay mình, cảm giác đó chắc chắn sẽ rất thú vị. Giờ đây, khi đã được làm việc thực sự trong môi trường này, mới biết không phải tự nhiên mà công việc này có sự phân biệt về giới tính, bởi dẫu có xét về thể lực hay khả năng chịu đựng gian khổ, con gái đều thua xa con trai. Sau khi đi Vụ Nguyên về không lâu, cô liền nhận được thông báo thi tuyển vòng sau của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc. Thời gian đó, cô như người mất hồn, cũng không hiểu thế nào mà lại trúng tuyển. Sau khi đăng ký, cô và mấy chục nhân viên nam khác phải trải qua một lớp học bồi dưỡng nghiệp vụ kéo dài nửa tháng ở trụ sở chính của Công ty, sau đó tất cả được phân đến các tổ chuyên môn ở các công trình. Theo quy định của phòng nhân sự, tất cả các sinh viên mới được tuyển vào đều phải có tháng kinh nghiệm đi thực tế ở công trường trở lên, sau khi sát hạch, đạt yêu cầu mới được phân vào các vị trí chính thức. Sáu tháng này nói dài cũng không phải là dài, nói ngắn cũng không phải là ngắn, đến khi thực sự đi vào thực tế, mới thấy chẳng có gì đơn giản. Hôm Trịnh Vi vừa được phân đến tổ chuyên môn này, tất cả các đồng nghiệp trên công trường vừa nhìn thấy cô liền thi nhau lắc đầu, ai cũng nói đưa cô gái chân yếu tay mềm này đến đây, khác gì hành hạ người ta. Cô làm được hai ngày, cũng thầm kêu khổ trong bụng, nhưng tính cô ngang ngạnh, đặc biệt là không cam chịu lép vế trước mặt người khác, sự việc đã đến nước này thì phải vui vẻ chấp nhận, mọi người đều nói cô không chịu được cảnh khổ này, cô lại muốn cho mọi người thấy, làm sao Ngọc diện Tiểu Phi Long như cô lại có thể dễ dàng để người khác khinh thường như thế?

Lời lẽ hùng hồn đã buông ra, nhưng để đạt được đến mức nếm mùi khổ ải mà vẫn coi như nếm mật ngọt cũng không phải dễ dàng gì. Sư phụ vừa nói mọi người có thể giải lao một lát, cô liền ngồi phịch xuống chẳng muốn đứng dậy nữa. Cô đang nghĩ bụng kéo dài được phút nào hay phút nấy, thì nhìn thấy một người đang cầm bản vẽ phụ đuổi theo sư phụ để hỏi.

Đôi khi sẽ là như vậy, một giai đoạn nào đó trong cuộc đời của bạn sẽ xuất hiện một người như thế, cái gì cô ta cũng không chịu thua bạn, cái gì cũng muốn tranh giành với bạn, cái gì cũng thích gây sư với bạn.

Đối với Trịnh Vi, người này có tên là Vi Thiếu Nghi. Ngoài Trịnh Vi ra, Vi Thiếu Nghi là nhân vật nữ cũng được tập Đoàn kiến trúc tuyển dụng trong năm nay, nhưng các giai đoạn thi vòng loại của cô ta lại không giống Trịnh Vi. Trịnh Vi nghe nói cô ta là họ hàng của một vị lãnh đạo mới về hưu của Tổng Công ty, đáng lẽ Công ty không nhận, nhưng một là do vị lãnh đạo này trước khi về hưu đã giới thiệu, hai là chuyên ngành của cô ta cũng phù hợp, trường đại học mà cô ta tốt nghiệp và hồ sơ đều không thể chê ở một điểm nào; để vị lãnh đạo không có cảm giác vừa về hưu tiếng nói đã mất trọng lượng, Công ty mới miễn cưỡng dành một chỉ tiêu cho cô ta.

Thời gian Vi Thiếu Nghi vào làm việc tại Công ty muộn hơn Trinh Vi, không phải trải qua giai đoạn bồi dưỡng nghiệp vụ mà được phân thẳng vào tổ chuyên môn của Trịnh Vi. Lần đầu tiên gặp Thiếu Nghi, Trịnh Vi đã có linh cảm rằng chắc chắn cô giá này không thể trở thành bạn tri kỉ của cô. Cô ghét nhất những người luôn tự cho mình là thanh cao, quá mức chi li tính toán, và rất không may là, dường như Thiếu Nghi lại là một người điển hình như vậy, cô cũng nhận ra rằng, dường như Thiếu Nghi cũng không có thiện cảm với cô lắm. Người ta nói không phải oan gia không chạm trán, ban ngày cùng làm ở công trường cũng không sao, đáng sợ nhất là tối đến quay về khu tập thể của Công ty vẫn phải đối mặt với gương mặt lạnh như tiền đó - Công ty đã dành cho các nhân viên mới được tuyển dụng như Trịnh Vi một căn hộ tập thể ở được hai người, có hai phòng ngủ, một phòng khách, năm nay trong số các nhân viên mới, chỉ có cô và Thiếu Nghi là con gái, việc trở thành bạn cùng phòng cũng là điều không thể lựa chọn.

Trịnh Vi không thể hiểu, đều là những đứa trẻ được lớn lên dưới những ngọn cờ của nước Trung Quốc mới, tại sao có người lại mang vẻ mặt thù hằn đến thế, lỡ mồm nói nhiều hơn người khác hai câu cũng tưởng mình bị thiệt, người khác kể chuyện cười, cô ta cũng không cười, không phải ra vẻ ta đây thì còn là gì? Cũng chỉ vì có mối quan hệ mà đi cửa sau rồi vào Công ty, đến mức phải kiêu như thế ư? Sống chung một nhà với Thiếu Nghi không lâu, Trịnh Vi và cô ta đã bắt đầu có va chạm, cô không chịu được tính quá mức sạch sẽ của Thiếu Nghi, Thiếu Nghi cũng ghét tính bừa bộn của cô, may mà sau khi đi làm về hai người đóng chặt cửa phòng mình lại, không ai ngó ngàng tới ai, nếu không cả hai đều không chịu nhau, chắc chắn sẽ có ngày đánh nhau to.

Nhưng rồi nói đi rồi phải nói lại, Trịnh Vi vốn tính xuề xòa, trong lòng cô chỉ mong tất cả mọi người trên thế gian này đều không có chí lớn như cô, sống như thế nào hay thế đấy, như thế cảm giác có tội của cô mới có thể giảm tới mức thấp nhất. Sự cần cù chăm chỉ dường như có phần hơi miễn cưỡng của Thiếu Nghi đã gây cho cô áp lực rất lớn. Cùng là thực tập ở công trường, không bao giờ Thiếu Nghi tỏ ra lười nhác, cô ta hiếu thắng như đàn ông, việc gì cũng cầu toàn, càng là những việc khó khăn, vất vả, cô ta càng tranh làm, kể cả những lúc giải lao, cô ta cũng vẫn cầm bản vẽ hỏi han các đồng nghiệp có thâm niên công tác, không hiểu ra vấn đề quyết không chịu thôi, và cô ta luôn tỏ ra coi thường cô bạn đồng nghiệp thinh thoảng lại tranh thủ nghỉ ngơi như Trịnh Vi.

Một lần hai người to tiếng cãi nhau trong phòng tập thể vì một chuyện nhỏ. Hình như đầu tiên là do chưa đến giờ tối, Trịnh Vi nghe nhạc lớn bằng loa làm ảnh hưởng đến công việc vẽ kĩ thuật của Thiếu Nghi. Tóm lại là đến lúc cuối, nội dung tranh cãi đã xa hẳn chủ đề ban đầu, hai bên buông ra những lời khó nghe nhất, Trịnh Vi chỉ vào Thiếu Nghi nói: “Tôi không thể hiểu, cậu có gì mà huênh hoang như thế, cậu đừng tưởng rằng ngày ngày cậu cần cù học hỏi như vậy mà mọi người không biết cậu nhờ đi cửa sau mới vào được vào Công ty”. Thiếu Nghi liền trả đũa ngay: “Còn tôi lại càng không thể hiểu, tại sao phòng nhân sự của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc lại có thể tuyển dụng một người như cậu, nếu trong quá trình tuyển dụng, cậu không giở trò gì thì tôi cảm thấy tự hào vì không vào Công ty cùng con đường như cậu”. Nói xong hai người đều hằm hằm về phòng đóng sầm cửa lại, từ đó cả hai càng như nước với lửa, kể cả những lúc giáp mặt nhau cũng mặt lạnh như tiền không chào hỏi, thỉnh thoảng còn nói kháy nhau vài câu. Mọi người đều biết hai cô bất hòa, xét về kiến thức chuyên ngành và độ chăm chỉ chịu khó thì Thiếu Nghi hơn hẳn Trịnh Vi, nhưng Trịnh Vi tính tình lại xởi lởi, hòa đồng, được mọi người quý mến, kể cả cô mắc lỗi nhỏ, các sư phụ đều bao che cho cô, vì thế trong công việc hai người cũng gọi là hòa.

Vừa đi làm, không những Trịnh Vi phải nếm ngay mùi vất vả của công việc, mà còn cảm thấy ức chế, bức xúc vì mối quan hệ bất hòa với Thiếu Nghi. Hết giờ làm việc, một mình lẻ loi chán chường, cô càng thấy nhớ những tháng ngày đã trở thành quá khứ. Bỏ qua những kỷ niệm buồn cô không muốn nhớ lại, đến giờ nhìn lại, mọi chuyện xảy ra trong trường đại học đều đẹp biết bao. Những lúc rỗi rãi, cô thích nấu cháo điện thoại với Nguyễn Nguyễn, trút hết mọi nỗi ấm ức cho bạn nghe, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nguyễn Nguyễn đã làm việc chính thức ở Viện thiết kế kiến trúc của thành phố S, dù đã hứa sẽ không rời xa cô, nhưng cuối cùng Triệu Thế Vĩnh vẫn không tránh được sự sắp đặt của gia đình, ngoan ngoãn quay về thành phố mà cha mẹ anh đang sống, vào làm việc ở một ban ngành có tiếng. Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng đối với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, cho dù lúc đầu họ hứa hẹn thế nào, nhưng khi phải đối mặt cho sự lựa chọn, họ luôn luôn thực tế và lý trí hơn phụ nữ. Có lẽ câu nói đó đúng.

Trịnh Vi cảm thấy bất bình và phẫn nộ thay cho Nguyễn Nguyễn, cô không thể hiểu, tại sao gia đình Triệu Thế Vĩnh lại phản đối anh ta yêu một cô gái thông minh, xinh đẹp, tính tình không thể chê ở điểm nào như Nguyễn Nguyễn. Rõ ràng Nguyễn Nguyễn là niềm mơ ước của bao người, lẽ nào chỉ vì anh ta sinh ra trong một gia đình có bố mẹ đều là cán bộ làm ở tỉnh, còn cha mẹ Nguyễn Nguyễn chỉ là giáo viên tiểu học bình thường mà thôi?

Không phải Nguyễn Nguyễn không đau khổ, nhưng cô vẫn tha thứ cho người con trai mà cô yêu; sau khi Triệu Thế Vĩnh chuyển từ nhà cha mẹ anh ra sống ở ngoài, mỗi dịp được nghỉ, cô đều từ thành phố S về thăm anh. Thỉnh thoảng Trịnh Vi thấy bực liền hỏi, “Cậu định ngồi tàu đến bao giờ mới kết thúc? ” Nguyễn Nguyễn chỉ cười, “Có thể phải đợi đến ngày tớ không thể ngồi được nữa? ” Thế là Trịnh Vi bèn thở dài, không biết tình yêu là cái gì mà có thể khiến một người thông minh như Nguyễn Nguyễn cũng phải mụ mẫm.

Cô thường nhớ đến cảnh diễn ra trong buổi liên hoan chia tay của sinh viênc năm thứ tư, sau một hồi ăn uống ồn ào vui vẻ, rất nhiều sinh viên trong lớp đã uống say, không biết uống say như thế là do cảm thấy nao lòng trước buổi chia tay hay là phải từ biệt những năm tháng vô tư vui vẻ của mình. Sau khi buổi liên hoan kết thúc, sáu người trong phòng họ lại khoác vai nhau ngả nghiêng đi tới tiệm ăn ở cổng trường mà họ thường hay lui tới.

Không ai ngờ rằng, trước cổng tiệm ăn đó, Trịnh Vi nhìn thấy Hứa Khai Dương- người đã tốt nghiệp trước cô một năm, sau đó không còn liên lạc gì nữa, cô vui mừng bước về phía anh, chợt phát hiện ra đứng cạnh anh là một cô gái xinh xắn. Bọn họ đều biết cô gái, cô sinh viên khoa Vật Lý điện tử kém Khai Dương hai khóa, ở cùng dãy ký túc xá với Trịnh Vi.

Cô cười và gọi một tiếng “Khai Dương”, nhưng vẻ mặt của anh ta đã khiến cô mãi mãi không thể nào quên. Đó là vẻ cảnh giác, đề phòng, anh nhìn cô một cái, rồi ôm chặt cô gái đứng bên. Vẻ cảnh giác và đề phòng đó khiên Trịnh Vi đau lòng hơn cả sự lạnh lùng rất nhiều. Cô đã hiểu, trước đây mọi người đều biết việc anh theo đuổi cô, mọi người đều biết Hứa công tử giàu có say Ngọc diện Tiểu Phi Long như điếu đổ, nhưng cô lại đem lòng yêu một chàng trai nghèo. Giờ thì mọi chuyện đã rõ, chàng trai nghèo ngày xưa đã cao chạy xa bay, cô lại lẻ loi một mình, Hứa công tử cũng đã tìm thấy người thương của mình, ngõ hẹp tương phùng, anh cảnh giác đến vậy, chắc là sợ người yêu hiểu lầm, sợ nhắc lại chuyện cũ, khiến người thương của anh canh cánh bên lòng.

Nụ cười rạng rỡ của Trịnh Vi ngượng ngùng tắt ngấm, một cảm giác chua xót trào dâng trong cô, thực ra cô rất muốn nói với anh rằng: “Khai Dương, em chỉ rất vui vì được gặp anh thôi”, thật đấy, chỉ vậy mà thôi. Nhưng cuối cùng cô im lặng, chỉ hướng về phía hai người gật đầu rồi theo Nguyễn Nguyễn và đám bạn cùng phòng đi vào tiệm ăn. Lúc đi ngang qua, vô tình bờ vai cô chạm vào cánh tay anh, đôi tay này đã từng nhẹ nhàng nhấc từng con cờ trước mặt cô, chàng trai này đã từng nức nở trước mặt cô.

Cái gọi là đi lướt qua nhau, chỉ có như vậy mà thôi.

Thế gian này có ai mãi mãi chờ đợi bạn? Không có. Trịnh Vi hiểu điều đó, nhưng cô vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó rất lâu, ánh mắt của Khai Dương vẫn làm cô đau đớn, một thời họ đã từng là bạn tốt của nhau, hóa ra sự xa cách giữa con người với con người bao giờ cũng vững bền hơn sự thấu hiểu.

Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu cốc bia, nhưng điều đó thì có liên quan gì, có thể đây là lần uống cuối cùng của Lục đại Thiên Hậu, cùng với sự kết thúc của buổi tối hôm nay, thời gian của họ sẽ một đi không trở lại. Uống đã ngà say, Duy Quyên không nhìn thấy Nguyễn Nguyễn đưa mắt ra hiệu liên hồi, lại bắt đầu điệp khúc của mình với Trịnh Vi: “Vi Vi, tớ thấy hận thay cho cậu, thằng cha Trần Hiếu Chính là đồ đểu, tớ đã nói từ lâu, càng là những thằng xuất thân từ cảnh nghèo hèn càng bạc tình bạc nghĩa, nhưng cậu không chịu nghe tớ nên mới thiệt thòi như thế”.

Trịnh Vi khẽ chấp mắt, cười ngặt nghẽo: “Tớ thiệt thòi cái gì? Có ai giơ súng ép tớ đâu, đừng nói linh tinh, chẳng có ai ép gái lành làm đĩ cả, việc này là do đôi bên tình nguyện. Tớ tình nguyện ngốc, anh ấy tình nguyện đi, chẳng ai nợ ai cả… Cho dù anh ấy đi rồi, bao niềm vui của tớ trong những năm tháng đó cũng không làm thức ăn cho chó”.

Nói được mấy câu đó cô lại bắt đầu thấy buồn, Duy Quyên nhiều chuyện, Duy Quyên đáng ghét, nhưng dù sao đi nữa cô ấy cũng là người quan tâm đến cô, cô liền mượn vẻ ngà ngà say rồi ôm vai Duy Quyên khóc, “ Quyên, từ nay trở đi không có cậu làm phiền, tớ cũng sẽ thấy không quen… còn cậu nữa, Trư Bắc, cậu đi đâu không đi, lại về chốn khỉ ho cò gáy Tân Cương làm gì, nhỡ tớ nhớ cậu thì làm thế nào? ” Duy Quyên không thi đỗ cao học, bèn tìm một công việc ở Bắc Kinh, còn Tiểu Bắc gần như đã nắm chắc phần đỗ trong tay, nhưng trường cô dự định học cao học lại ở Urumxi[], cô nói ở đó có chàng trai mà cô yêu thầm."

Tiểu Bắc liền đẩy Trịnh Vi, “Cậu đừng có làm tớ khóc, tớ đang vui đây này, tớ phải đi ăn nho khô Thổ Lỗ Phan[] với người tớ yêu thầm chứ, tớ không muốn trở thành người như cậu đã từng nói, đến khi gặp anh ấy trong trường đại học dành cho người cao tuổi mới biết hóa ra hồi trẻ anh ấy cũng từng yêu thầm tớ thì đã quá muộn. Cây búa tớ cho cậu, cậu đừng vứt đi, nếu ai bắt nạt cậu thì cứ giáng cho hắn một cú vào đầu”. Cô cố tỏ ra vẻ đùa cợt nhưng mắt lại ướt, dường như muốn xóa đi bầu không khí não nề đó, Tiểu Bắc liền giơ cao cốc nói: “Các đồng chí, các chị em, chúng ta phải nói cái gì tích cực, hào hùng một chút, hôm nay chúng ta là sinh viên giỏi của trường, ngày mai chúng ta là trụ cột của xã hội…” Trước những tiếng nôn khan của bạn bè, cô hào hứng nói tiếp: “Tớ tặng các cậu một bài từ của Tô Thức để quét sạch những suy nghĩ yếu mềm của các cậu.Bao giờ công thành danh toại trở về quê hương, cười say ngất ngây uống cùng khanh ba vạn bữa, không cần trút bầu tâm sự, uống thỏa thích…”

Có thể sau khi uống say, chúng ta mới làm được việc bất chấp yêu ghét, bất chấp được mất, cũng bất chấp mọi nỗi buồn hợp tan.

Ký ức cuối cùng để lại trong đầu Trịnh Vi là gục đầu vào vai Nguyễn Nguyễn, để nước mắt ướt nhòe trên vai áo cô bạn.

Sau khi trời sang, Lục đại Thiên Hậu liền chia tay nhau, mỗi người một ngả.

Sức dẻo của con người rất kỳ diệu, cho dù cuộc sống gian nan vất vả đến dâu, mãi rồi cũng thành quen. Lăn lộn một thời gian trên công trường, dần dần Trịnh Vi đã cảm thấy cuộc sống cũng không có gì là tệ, bạn bè đồng nghiệp trên công trường đều vui vẻ thẳng thắn. Trịnh Vi cũng học hỏi theo họ hô lớn bằng vốn tiếng địa phương bập bẹ của mình, cô cũng bắt đầu cảm nhận được niềm vui buổi trưa cùng họ tranh miếng thịt dày hơn cả viên ngói nhỏ chỉ có trong nhà bếp của công trường. Thực ra mỗi sinh viên tốt nghiệp ngành kiến trúc và xây dựng, nếu không có giai đoạn thực tiễn trên công trường, sẽ không thể nói là nắm vững các kỹ năng chuyên ngành, những tháng thực tế ở công trường, có thể còn có ý nghĩa thực tế hơn các kiến thức lý luận được học trong bốn năm đại học. Một nguyên nhân nữa khiến cô thấy thích cuộc sống này là, ban ngày mệt như trâu ngựa, tối đến về phòng tắm rửa xong, đầu vừa đặt xuống chiếc gối mềm, liền đi vào giấc ngủ, ngay cả nằm mơ cũng không có, sáng thức giấc tỉnh táo đón một ngày mới.

Nhưng đến khi cô cảm thấy mình đã quen với cuộc sống này, sáu tháng thực tập cũng gần đến hồi kết, những sinh viên tốt nghiệp mới được tuyển vào nằm rải rác ở các tổ chuyên môn đều phải quay về tổng Công ty, chờ đợi sự sắp xếp công việc chính thức. Theo thông lệ của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, sau khi kết thúc thực tập, sẽ tổ chức một buổi liên hoan do các nhân viên mới tự biên tự diễn, đến lúc đó sẽ có lãnh đạo của Tổng Công ty và các phòng chức năng, các cán bộ phụ trách của các Công ty con đến tham dự buổi diễn. Nghe nói những năm trước có không ít người biểu diễn tốt và được các phòng ban ngắm chuẩn xin về, vì thế mọi người đều coi dịp biểu diễn này là một cơ hội thể hiện mình, ai cũng nhiệt tình luyện tập để chứng tỏ mình trong hôm đó.

Không cần nói cũng biết mức độ hấp dẫn của buổi biểu diễn văn nghệ chỉ có hai diễn viên nữ, hơn bảy mươi diễn viên nam này. Trước yêu cầu sắp xếp cho kịp thời gian, gần như tiết mục nào Trịnh Vi và Thiếu Nghi cũng phải tham gia diễn xuất. Về phần Trịnh Vi, buổi tối hôm đó cô có một tiết mục đơn ca, một tiết mục đồng ca, hai tiết mục múa, chỉ mỗi việc sắp xếp địa điểm để luyện tập cũng đã phải xoay như chong chóng, nhưng việc này đâu thể quật ngã được Tiểu Phi Long từ nhỏ vốn đã là cây văn nghệ xuất sắc. Lúc đầu, theo đề nghị của người chỉ đạo chương trình, cô còn phải đảm nhận nhiệm vụ làm MC, mọi người đều cho rằng với giọng nói trong trẻo, rõ ràng và dáng vẻ xinh xắn của cô, được đứng trên sân khấu cũng là xứng đáng. Nhưng Trịnh Vi kiên quyết từ chối, cô nói làm MC phải nghiêm túc đoan trang, cô sợ mình vừa đứng trên sân khấu đã bật cười, ảnh hưởng đến buổi diễn thì quả là tội tày trời. Các đồng nghiệp nam quen Trịnh Vi đều nói cô đáng yêu, làm MC sẽ nổi bật biét bao, không còn cơ hội nào thể hiện mình tốt hơn cơ hội này. Trịnh Vi nghĩ một lát, cảm thấy điều này không quan trọng, vào phòng ban nào cũng được, chắc cô cũng không đến nỗi tốt nghiệp đại học mà phải chịu cảnh thất nghiệp.

Trước buổi liên hoan văn nghệ một ngày, mọi người luyện tập đến tận đêm khuya. Sau khi kết thúc, Trịnh Vi liền đi ăn đêm với mấy đồng nghiệp chơi khá thân, đều sàn sàn tuổi nhau, cùng tốt nghiệp ở các trường đại học có tiếng trong nước nên mọi người quen nhau rất nhanh. Hồi học trong trường đại học, Trịnh Vi vốn đã là cô gái được nhiều người để ý, giờ lại rơi vào cơ quan chỉ thấy toàn hòa thượng, nên cô càng trở thành mục tiêu được nhiều người săn đón, các bạn trai cùng học lớp bồi dưỡng, cùng thực tập, thậm chí cả các kỹ sư trẻ trong các tổ chuyên môn, cũng không ít người mạnh dạn hoặc kín đáo tỏ ý với cô, mặc dù hiểu hết nhưng cô đều giả vờ không biết gì, cười cho qua chuyện.

Quay về chỗ ở, Trịnh Vi vừa khẽ hát vừa đi lên tầng, vô tình gặp ngay một đôi trai gái đang lôi kéo nhau ở cầu thang, người con trai trông rất lạ, còn cô gái đi bên cạnh không phải Thiếu Nghi thì là ai.

Trịnh Vi đi chậm lại, lúc đi ngang qua bọn họ còn cô tình huýt sáo, mồm lẩm bẩm: “Ta là người tàng hình, ta là người tàng hình…”, mắt còn vô tình liếc thấy vẻ ngượng ngùng của Thiếu Nghi, trong lòng cảm thấy hả hê, hóa ra nhà ngươi cũng có ngày hôm nay.

Lúc cô tìm chìa khóa, Thiếu Nghi đã thành công thoát khỏi sự đeo bám của anh chàng kia, cô nàng lấy đà đẩy mạnh đối phương một cái, khiến hắn ta suýt lăn xuống chân cầu thang, nhưng Thiếu Nghi không những không tỏ ra hoảng hốt, thương hại, mà còn chỉ vào đối phương gằn giọng: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng anh đến tìm tôi! ”

Vừa bước vào phòng, Trịnh Vi liền nghe thấy cô nàng đóng sầm cửa lại, sau đó có tiếng gõ cửa gấp gáp. Trịnh Vi vốn tò mò không chịu được bèn lén mở cửa phòng mình thò đầu ra xem; cửa phòng Thiếu Nghi bị đập rung lên bần bật, tiếng gọi như sắp khóc của anh chàng kia vọng vào: “Thiếu Nghi, những điều anh nói đều là thật, lẽ nào ngay cả cơ hội giải thích em cũng không cho anh sao? ”

Trịnh Vi hỏi thầm trọng bụng: “Diễn kịch à? ”

Tiếng gõ cửa kéo dài đến hơn phút mới dừng hẳn, chắc là kẻ si tình đã nản chí bỏ đi, trong khi cửa phòng Thiếu Nghi không hề nhúc nhích. Thậm chí Trịnh Vi rón rén bước tới trước cửa phòng cô nàng, dỏng tai lắng nghe, bên trong vẫn lặng như tờ.

Trinh Vi nhìn cánh cửa đóng im ỉm với vẻ thán phục, đúng là cô nàng sắt đá thật, xem ra bọn họ chắc chắn đã có gì với nhau. Bất kể làm sai chuyện gì, nhưng hắn đã phải hạ mình như vậy, phút gõ cửa của hắn, dù tay không tàn phế thì cũng không thể cử động bình thường được ngay. Đàn bà mà có lòng dạ sắt đá như thế quả là có một không hai.

Hôm sau là ngày tổ chức buổi liên hoan văn nghệ, theo thói quen hằng ngày, Thiếu Nghi thường thức dậy sớm hơn Trịnh Vi nửa tiếng trở lên, thu dọn chỉnh tề cho mình rồi rời khỏi phòng từ sớm; nhưng hôm nay dường như cô nàng và Trịnh Vi cùng mở cửa phòng một lúc và bước ra, Trịnh Vi nhanh chân chiếm được nhà vệ sinh trước, trong lúc đắc ý còn vô tình nhìn thấy đôi mắt sưng húp như bị ong đốt trên gương mặt có phần tiều tụy của cô nàng.

Trong lúc chờ đợi biểu diễn, Tổng giám đốc của Công ty còn lên sân khấu phát biểu một bài dài lê thê. Đang lơ đãng, anh chàng ngồi bên liền huých nhẹ khuỷu tay Trịnh Vi, khẽ nói: “Này Trịnh Vi, cậu có biết gì không, Thiếu Nghi chia tay với người yêu rồi đấy”.

Trịnh Vi ngước nhìn gương mặt kem nhem sau khi hóa trang của anh chàng, “Hả, ai đây ấy nhỉ? Thông tin nhanh thế? ”

Anh chàng tỏ vẻ sắp xỉu, “ Tớ là xxx, bôi mỗi tí son mà cậu không nhận ra à? Làm sao tớ lại không biết chứ, Thiếu Nghi và người yêu cô ấy đều tốt nghiệp ở trường bọn tớ, yêu nhau gần hai năm rồi, tên đó tốt với cô ấy lắm, hai người cũng khá quấn quít, chỉ vì hôm qua tên đó ăn cơm với một cô bạn từng có tình ý thời học cấp ba, nói dối Thiếu Nghi là cơ quan phải tiếp khách, kết quả là bị cô ấy phát hiện. Nghe nói, thực ra Thiếu Nghi cũng biết hai người đó chỉ ăn cơm với nhau mà thôi, nhưng vẫn đòi chia tay, không cho cơ hội chuộc lỗi, tên đó hối hận đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường”.

Trịnh Vi vừa sờ cằm mình vừa hỏi với vẻ thích thú: “Nhà cậu có người bà con nào họ Lê không? ”

Tên kia ngơ ngác, “Không có bà con nào họ Lê cả, nhưng rất nhiều người nói trông tớ giống Lê Minh”.

May mà Trịnh Vi không cười, cô nhìn Thiếu Nghi ngồi một mình ở góc sau cánh gà, thầm nghĩ, không ngờ lại có người cứng rắn đến vậy, hôm nay coi như được biết thêm, thật đúng là người theo chủ nghĩa hoàn hảo cực đoan. Cô lại nhớ đến đôi mắt sưng húp bất thường của Thiếu Nghi, tội gì phải làm khổ mình như vậy? Nhưng giờ đây cô cũng đã hiểu, người ngoài cuộc làm sao hiểu được thế giới tình cảm của người khác?

Tiết mục múa mở màn khá quan trọng, Trịnh Vi và các bạn đồng nghiệp phải bỏ nhiều công sức nhất cho tiết mục múa này. Lúc đầu mọi việc đều rất thuận lợi, hơn chục chàng trai và hai cô gái trẻ thướt tha trong điệu nhạc, dưới sân khấu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng vỗ tay. Lúc tiết mục múa chuẩn bị lên cao trào, các diễn viên nam tạm thời lui về phía cánh gà, chỉ còn lại hai cô gái đóng vai Hồng quân tiếp tục thướt tha với điệu múa trên sân khấu, đúng lúc này, bất ngờ tiếng nhạc vụt tắt, sau đó là tiếng loa rít chói tai, nhân viên điều khiển âm thanh đứng bên cánh gà luống cuống, hai nữ Hồng quân đang ở trong tư thế hiên ngang nhất, Thiếu Nghi một đầu gối chạm đất, người ngả về phía sau độ, Trịnh Vi hai tay giơ cao, người hơi nghiêng về phía trước, chân trái choãi ra phía sau. Với tư cách là hai diễn viên yêu nghề, họ đều biết trong tình huống này, nhạc dừng ở đâu, động tác phải giữ nguyên ở vị trí đó.

Không biết bộ phận phụ trách âm thanh đang xảy ra sự cố gì, thời gian đã trôi qua khá lâu, vẫn không có động tĩnh gì, may mà Trịnh Vi học múa từ nhỏ, các kỹ năng cơ bản đều nắm khá vững, nhưng tiếp tục giữ tư thế này xem ra có phần khó khăn. Cô lại liếc trộm Thiếu Nghi một lần nữa, Thiếu Nghi vẫn đang trong tư thế quỳ dưới đất người ngả về sau, im như tượng gỗ không nhúc nhích. Trịnh Vi thầm nghiến răng, địch không nhúc nhích, ta cũng không nhúc nhích, cô nàng làm được như thế, tại sao ta không làm được, quyết không thể để thua cô nàng trước mặt văn võ bá quan!

Và thế là Trịnh Vi thóp bụng lại, quyết không nhúc nhích. Thời gian trôi qua chậm chạp, phía dưới đã bắt đầu xôn xao, cô cảm thấy sắc mặt mình từ hồng chuyển sang trắng bệch, một giọt mồ hôi to như hạt đỗ rời từ trán xuống, cô rủa thầm nhân viên điều khiển âm thanh đáng tội chết đó. Chân tê, lưng đau, cổ mỏi…Cô không thể kiên trì thêm được nữa, nếu cứ tiếp tục giữ tư thế này, sớm muộn gì cô cũng chết đứng, hãy cho điệu múa đẹp mặt này đi gặp quỷ đi! Nghĩ là làm, đầu tiên cô buông lỏng bàn chân một chút, sau đó kết thúc bằng điệu múa balê chuẩn, mỉm cười đi vòng quanh sân khấu một vòng, tự biên tự diễn múa một mình theo tiết mục đã được biên đạo từ trước, vừa múa vừa dần dần lùi về phía cánh gà, cuối cùng mất hút sau sân khấu.

Dưới sân khấu lặng như tờ, không biết ai đó đã cười trước, tiếp đó tiếng cười rộ lên một hồi. Thiếu Nghi sững người, lập tức hiểu ra vấn đề, liền theo Trịnh Vi vừa múa vừa rút lui ra phía sau.

Vừa quay về sau cánh gà, Thiếu Nghi hằm hằm tìm đến chỗ Trịnh Vi đang tra hỏi nhân viên điều khiển âm thanh, “Cậu giở trò gì vậy, sao toàn làm những việc vô lý thế nhỉ? ”

Trịnh Vi liền quặc lại ngay, “Cậu mới là vô lý, tớ đứng đó mỏi chết đi được, cậu còn đứng im như tượng gỗ, làm tớ muốn động đậy cũng không động đậy được”.

“Chính cậu không động đậy tớ mới không động đậy”. Thiếu Nghi bĩu môi, “Người siêng ăn nhác làm như cậu còn làm được việc đó, sao tớ lại không làm được? ”

Buổi biểu diễn đã kết thúc, Trịnh Vi vừa thay xong quần áo đi ra, liền nghe thấy có người gọi cô ở sau lưng, cô quay đầu lại, nhìn người vừa gọi mình.

“Anh Chu? ” Cô hơi đỏ mặt.

Không phải tự nhiên mà cô lại ngượng ngùng như vậy, Chu Cù chính là người đàn ông đã giữ lại hồ sơ của cô trong buổi hội chợ tuyển dụng đó, anh là Trưởng phòng Quản lý thị trường của Công ty, đồng thời cũng là người phụ trách công tác tuyển dụng nhân viên năm nay, việc cô được tuyển dụng một cách thuận lơi chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của anh, chỉ có điều hồi đầu Chu Cù quyết định nhận cô, chủ yếu là do quý trọng tài năng của Trần Hiếu Chính, không nỡ chia rẽ đôi uyên ương này. Không ngờ cá lớn bơi mất, chỉ còn chú cua nhỏ là cô ở lại.

Ngày đầu tiên đến trụ sở Công ty, Trịnh Vi cũng nhìn thấy Chu Cù, anh vẫn nhớ tên cô, chủ động chào cô và còn đưa cho cô một tấm danh thiếp. Đó là lần đầu tiên trong đời Trịnh Vi được chính thức nhận danh thiếp của người khác, cô vẫn còn nhớ những kiến thức thày giáo dạy trong mốn lễ nghi giao tiếp, và thế là đưa cả hai tay nhận tấm danh thiếp trông rất ra dáng, giả vờ chăm chú xem một lát rồi mới cất vào túi, còn không quên đề cao đối phương vài câu: “Anh Chu, em được nghe danh anh đã lâu”.

Lúc đó Chu Cù cười rồi hỏi cô: “Em được nghe danh anh từ bao giờ? ”

Trịnh Vi lanh lẹ đáp: “Hôm hội chợ tuyển dụng, anh Chu đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong em”.

“Vậy hả”. Nụ cười của Chu Cù càng lộ rõ hơn, “Thế thì tốt, chúng ta đã gặp nhau hai lần, em lại còn “Nghe danh” anh đã lâu, thế em còn nhớ tên anh không? ”

Trịnh Vi thầm nghĩ, câu hỏi này thật kỳ cục, rõ ràng vừa nãy anh ta còn đưa danh thiếp cho cô. Nhưng vấn đề là ở chỗ, lúc nhận danh thiếp cô tỏ ra chăm chú xem, nhưng thực tế tâm hồn lại để đi đâu, chỉ nhớ anh họ Chu, là trợ lý và trưởng phòng quản lý thị trường gì đó, còn tên cụ thể là gì lại không nhớ nổi, danh thiếp vẫn đang ở trong túi, nhưng làm sao có thể giở ra xem lại.

Rốt cuộc là Chu gì nhỉ? Trịnh Vi ngắc ngứ ở đó, bất giác tay phải đưa lên gãi đầu, nghĩ đến nát óc mà không nhớ ra được.

Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, anh Chu không nén nổi bèn bật cười, “Em xem, quả đúng là “Nghe danh” đã quá lâu, ngay cả tên anh cũng không nhớ nổi nữa”.

Trịnh Vi mặt đỏ tía tai, xấu hổ không biết chui vào đâu, đành đứng cười trừ, xem ra muốn nịnh cũng không phải là dễ. Tiếp theo đó, trong nửa tháng học bồi dưỡng ở trụ sở chính của Tổng Công ty, thỉnh thoảng cô cũng gặp Chu Cù, lần nào cũng nơm nớp phấp phỏng, xấu hổ vô cùng, lần này không may lại gặp anh ta, làm sao cô không đau đầu được.

Đau đầu thì mặc đau đầu, gì thì anh ta cũng là sếp, lại là Trợ lý Tổng giám đốc gì đó, Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là một doanh nghiệp nhà nước có hàng vạn nhân viên, những người leo lên được Tổng Công ty, phần lớn đều có năng lực thực sự, huống hồ anh ta lại còn là Trưởng phòng quản lý thị trường quan trọng, một chú lính mới tép riu như cô, ngoài việc ngoan ngoãn dừng chân nghe chỉ thị, còn biết làm gì hơn?

“Anh Chu tìm em có việc gì ạ? ” Cô lại bắt đầu đưa một tay lên đầu theo phản xạ.

Chu Cù lại bắt đầu tỏ ý cười cười. Tại sao anh chàng này cứ cười cô mãi thế nhỉ?

Cuối cùng, khi anh ta thôi không cười nữa mà nói: “Trịnh Vi, em biết tại sao anh giữ em ở lại không? ” Trịnh Vi mới phát hiện ra một điều rằng, vẻ nghiêm túc của anh ta càng khó xử lý hơn.

Cô nghĩ một lát, nhìn vào mũi bàn chân mình với vẻ chán nản, khẽ nói: “Em biết. Là do các anh muốn nhận bạn trai cũ của em vào làm việc."

“Không sai”. Vẻ mặt Chu Cù không biểu lộ gì.

Đột nhiên Trịnh Vi thấy hơi buồn, cô thanh minh: “Nhưng hồi đầu thì phỏng vấn, em không biết là anh ấy sẽ đi, em không lừa các anh đâu…”

Chu Cù nói: “Công ty không tuyển con gái không phải là do phân biệt giới tính, vì năm nay trọng tâm trong công tác tuyển dụng của Công ty là tuyển các nhân tài về kỹ thuật, căn cứ vào kinh nghiệm của các năm trước, có rất nhiều cô gái không thích ứng được với công việc trên công trường, điều này không có lợi cho Công ty và cả các nhân viên nữ. Nghiệp vụ chính của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là thi công kiến trúc, các vị trí quản lý rất ít, phần lớn sinh viên đều phải đi từ dưới lên, vì sự ổn định của đội ngũ nhân viên, bọn anh cố gắng không tuyển các nhân viên kỹ thuật là nữ, đặc biệt là những cô gái vừa nhìn là biết là con một của các gia đình sống ở thành phố."

“Em biết điều đó”. Trịnh Vi ngẩng đầu lên, “Nhưng có thể em không giống như các anh tưởng tượng là không chịu được khó khăn gian khổ, em cũng có điểm mạnh của em”.

Chu Cù nhìn cô với vẻ sâu xa, “Không phải là em không có điểm mạnh. Học viện kiến trúc của trường G không phải là tồi, em cũng là sinh viên tốt nghiệp ngành xây dựng, nhưng theo nhận xét của anh, kiên thức chuyên ngành của em cũng không phải quá xuất sắc, cho về tuyến dưới, cùng lắm cũng chỉ là một kỹ sư hạng xoàng mà thôi; trông thì cũng có vẻ thông minh đấy, chỉ tiếc là thông minh kiểu khôn lỏi; cũng bạo dạn đấy, nhưng không được chín chắn lắm; may mà trông cũng xinh xắn, nhưng cũng không phải là quá xinh…”

“Việc này… anh Chu”. Trịnh Vi biết ngắt lời lãnh đạo là rất mất lịch sự, nhưng nghe có người vạch trần khuyết điểm của mình ra như thế, ngoài xấu hổ ra còn thấy hơi khó chịu, “Chắc thời gian đối với anh là rất quý, anh lãng phí thời gian chỉ để phân tích những nhược điểm của một kẻ vô danh tiểu tốt như em ư? Em thấy hơi ái ngại…”

“Bảo em làm việc không chín chắn, em không chịu tin. Anh đã nói hết đâu”. Sắc mặt Chu Cù đanh lại, cuối cùng Trịnh Vi đã nhận ra vẻ mặt khác ẩn sau nụ cười của anh, cô thấy hơi sợ, bất giác im bặt, ngoan ngoãn nghe tiếp.

“Anh nói với em những điều này là chỉ có một mục đích, có thể mọi mặt của em đều không phải là quá lý tưởng, nhưng em phải hiểu rằng, kể cả lúc đầu vì ngắm trúng chàng trai giỏi giang đó mới giữ lại hồ sơ của em, nhưng từ trước đến nay Công ty không bao giờ tuyển người vô dụng. Em gọi cậu ta là người yêu cũ, cũng có nghĩa cậu ta đã ở thời quá khứ, vậy thì em có thể tự nói với mình rằng, việc em vào Tập đoàn Kiến trúc Trung không liên quan gì đến ai, cũng không liên quan gì đến cậu ta. Những điều anh muốn nói chỉ có vậy thôi, anh nói xong rồi, em đi đi.

Làm lãnh đạo là vậy, giáo huấn xong người khác, phủi phủi mông là có thể đi luôn. Trịnh Vi nhìn theo bóng Chu Cù, cô tự hỏi mình, thật ư, đúng là ta dựa vào sức mình để vào Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc ư?

Chưa kịp nghĩ xong vấn đề, cậu bạn có phần giống với họ hàng của Lê Duy Quyên liền bước đến thăm dò: “Trịnh Vi, hóa ra cậu quen Trưởng phòng quản lý thị trường à, thảo nào…”

“Gì cơ, vừa nãy anh ấy hỏi tớ nhà vệ sinh ở đâu”. Trịnh Vi uể oải đáp.

May mà cậu bạn này không hỏi thêm gì nữa, vừa đi cùng Trịnh Vi ra ngoài vừa nói: “Ấy, cậu đã nghĩ đến chuyện được phân về đâu chưa? ”

Trịnh Vi lắc đầu, “Còn cậu thì sao? ”

“Tớ đâu có biết, ở lại Tổng Công ty thì không thể rồi, chỉ biết cầu trời lạy phật được phân về một Công ty nào khá khá một chút”. Cậu bạn nói.

Trịnh Vi hỏi: “Công ty con mà cũng có khá và kém à? ”

“Cậu không biết thật hay giả vờ đấy? Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc có tất cả mười bốn Công ty con, nằm rải rác ở các tỉnh trên toàn quốc, bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, chắc chắn mức độ phát triển của các Công ty này cũng không giống nhau, ai muốn về những Công ty kém? Được ở các Công ty con cũng còn gọi là được, dù gì cũng là Công ty quan trọng, nghe nói nếu xui có khi còn bị tống thẳng vào Công ty dịch vụ, như thế thì chẳng khác gì đi đày”.

“Cậu biết nhiều thật đấy”. Trịnh Vi làm động tác tỏ vẻ ngạc nhiên như trong phim hoạt hình.

“Liên quan đến tương lai của mình, không tìm hiểu mới là ngốc… Không phải tớ nói cậu đâu nhé…” Cậu bạn đó tỏ ra rầu rĩ, “Nghe nói có Công ty con công trình nằm ở những vùng xa xôi hẻo lánh như Tây Tạng, Cam Túc, các kỹ sư phải ở lại công trường, một tháng mới được về thành phố một lần. Ôi, bọn mình đều không có người nâng đỡ, chắc là cũng phải chờ đợi để người ta lựa chọn thôi, được vào Công ty là tốt biết bao”.

“Công ty ? ”

“Công ty là Công ty con thứ hai, nằm ở ngay thành phố này, có quan hệ mật thiết với Tổng Công ty, các công trình có lời nhất và các thiết bị tốt nhất đều nằm ở Công ty , phần lớn lãnh đạo các khóa trước của Tổng Công ty đều được tuyển từ Công ty lên”.

“Vậy hả”. Trịnh Vi đã vỡ lẽ ra được vấn đề.

“Nhưng bọn mình không thể vào được Công ty đâu, phần lớn nhân viên trong đó đều là họ hàng của các sếp và những người cực giỏi, nghe nói con trai của Tổng giám đốc cũng làm ở Công ty ”.

Trịnh Vi vừa nghe vừa nghĩ, đúng là cô đã học hỏi được thêm nhiều điều, xã hội thật phức tạp, ngay cả trong một Công ty cũng có nhiều vấn đề đến thế, vậy mà cô không biết gì, bất giác cô cũng cảm thấy mình đúng là ngốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio