Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

chương 64: ngoại truyện 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Du Du ở trên ban công xuất thần.

Vườn hoa phía sau biệt thự rất lớn, phóng tầm mắt nhìn là một vùng biển hoa, dưới ánh mặt trời hoàng hôn phảng phất như được mạ thêm một tầng ánh sáng dìu dịu.

Mà trên bức tranh trước mặt cô chính là biển hoa trong mắt cô, trong biển hoa có bóng lưng thon dài thẳng tắp của một người đàn ông.

Gần đây trên mỗi một bức tranh của cô gần như đều có bóng dáng Lục Hàn Chi xuất hiện, có đôi khi thậm chí là không ý thức được mà phác họa ra khuôn mặt và thân hình của anh.

Có lẽ là trước kia khi còn là mèo con, muốn tự tay vẽ một bức chân dung của anh, cho nên nhịn không được mà vẽ ra một bức lại một bức.

Cô buông bút vẽ xuống, cảm thấy có chút buồn ngủ, khi đang muốn đi chợp mắt một lúc thì đột nhiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần mình.

Cô còn chưa kịp quay đầu đã được người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy từ sau lưng.

“Em vẽ… đây là ai?”

Khuôn mặt Bạch Du Du đỏ hồng: “Ai biết là ai.”

Số lần cô vẽ anh quá nhiều, bị anh bắt được nhiều lần, Bạch Du Du thường xuyên không thừa nhận mình vẽ anh.

Giống như câu chuyện manga trước đó cô cho ra mắt, trên Internet có rất nhiều người đều nói nhân vật nam chính của manga có chút giống với hình tượng của Lục Hàn Chi, có điều trên Weibo cô vốn chính là fan hâm mộ của Lục Hàn Chi, cho nên có người đoán nhân vật nam chính này của cô mô phỏng theo hình tượng của nam thần cũng là bình thường.

“Không phải là ông xã em sao?”

“Ông xã em đẹp hơn anh ta nhiều.” Bạch Du Du chỉ vào bóng lưng trên tranh nói: “Anh nhìn xem, không hề vẽ ra được khuôn mặt đẹp đẽ của ông xã em.”

“... Không phải em vẽ bóng lưng sao?”

“Cho nên, không phải chính diện thì làm sao anh biết được anh ta là ai.” Bạch Du Du nghiêm trang mà nói dối.

“Nếu không phải là anh…” Lục Hàn Chi bỗng nhiên khẽ cắ.n và.nh tai cô một cái: “Vẽ người đàn ông khác, không sợ anh ghen à?”

Bạch Du Du: “...”

Lục Hàn Chi không có ý định cứ như vậy mà tha cho cô, cắn một cái còn chưa đủ, còn ngậm lấy vành tai cô nhẹ nhàng liếm, hơi thở ấm áp phun ra bên tai cô: “Hửm?”

Giọng nói lộ ra một chút khàn khàn từ tính, gợi cảm lại trêu người.

Tai của Bạch Du Du vô cùng nhạy cảm, chạm một cái là giống như có dòng điện chạy qua, toàn thân đều tê dại.

Huống chi giọng điệu này của anh vốn dĩ khiến cô không kháng cự được.

Khuôn mặt Bạch Du Du nhuộm đỏ, nhịn không được mà né tránh, nhưng Lục Hàn Chi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, vây cô ở trong ngực, nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, chẳng được bao lâu Bạch Du Du đã chịu không nổi nữa.

“Không có người khác… Không phải người khác.” Cô run giọng cầu xin sự khoan dung: “Em lừa anh đó.”

“Đó là ai?”

Bạch Du Du nhắm mắt lại, bất cứ giá nào nói: “Là anh là anh đều là anh.”

Lục Hàn Chi hôn khuôn mặt ửng đỏ của cô một cái: “Ngoan.”

Bạch Du Du xoay người nhìn anh chằm chằm, đôi mắt ướt sũng lộ ra một chút tủi thân: “Anh chỉ biết bắt nạt em.”

Lục Hàn Chi nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực: “Giận rồi?”

Bạch Du Du vốn dĩ muốn nói không có, suy nghĩ một chút lại ừ một tiếng, cọ cọ trong ngực anh: “Anh phải làm đồ ăn ngon cho em, em sẽ không giận nữa.”

“Được, muốn ăn cái gì?”

Bạch Du Du nói ra vài món ăn, lại nói thêm hai món điểm tâm ngọt.

Lục Hàn Chi gật gật đầu: “Được, lát nữa làm cho em.”

Bạch Du Du vui vẻ trở lại: “Vậy anh đi đi, em vẽ nốt phần còn lại.”

Ai có thể nghĩ tới ngay cả điểm tâm ngọt Lục Hàn Chi cũng biết làm, hơn nữa, còn làm rất ngon.

Bạch Du Du được toại nguyện mà ăn món ăn và điểm tâm ngọt anh làm, thỏa mãn vùi trên ghế sô pha lướt Weibo.

Từ sau khi đăng manga nhiều kỳ lên Weibo, fans hâm mộ của cô liền liên tục tăng lên không ngừng, rất nhiều người đều yêu thích phong cách manga ầm lòng lại chữa trị tâm hồn của cô, dần dần liền có không ít biên tập của tạp chí manga hoặc là của trang web tìm tới cô, muốn ký hợp đồng với cô, lúc đầu Bạch Du Du có chút do dự, sau đó khi nói chuyện với Giang Ninh, Giang Ninh trực tiếp bảo cô không cần lo lắng chuyện này, cứ giao cho cô ấy làm.

Dưới sự giúp đỡ của Giang Ninh, Bạch Du Du ký kết hợp đồng với một tạp chí manga, chính thức bắt đầu đăng bộ manga đầu tiên nhiều kỳ trên tạp chí, mặc dù không tính là thoắt cái nổi tiếng, nhưng cũng coi như là có chút danh tiếng, trên Weibo cũng tăng lên rất nhiều fan hâm mộ.

Bộ manga đó có liên quan đến mèo trắng, cũng là bộ gần đây rất hot trên Weibo, có rất nhiều fans hâm mộ mỗi ngày đều truy đuổi bảo cô đăng tiếp, nhưng Bạch Du Du chỉ thỉnh thoảng đăng mấy tấm hình, đại đa số đều bị cô tàng trữ riêng.

Cô cũng không bán bản quyền bộ manga này.

Câu chuyện đối với cô mà nói rất đặc biệt, bởi vì mặc dù trong đó phần lớn nội dung cốt truyện là do cô biên soạn, nhưng cũng có không ít tình tiết cô cải biên từ những điều đã trải qua trong hiện thực, bỏ ra rất nhiều tình cảm, đối với cô mà nói, nó rất quý giá.

Cô cũng không nói cho Lục Hàn Chi biết chuyện này, mãi đến ngày hôm nay, Lục Hàn Chi bưng trái cây đi đến ghế sô pha ngồi xuống, đột nhiên nói: “Thật ra trước kia lúc em vụng trộm hôn anh, anh đều biết.”

Bạch Du Du ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh: “Cái gì?”

“Trước kia lúc em còn là mèo con, buổi tối đi ngủ vụng trộm bò lên giường anh.” Lục Hàn Chi qua loa nói: “Vụng trộm hôn anh xong còn muốn giấu đầu hở đuôi mà dùng chân xoa miệng anh, lần nào anh cũng biết.”

Bạch Du Du: “...”

Đây là nội dung cốt truyện hôm qua cô vẽ, làm sao anh biết được?!

Trước kia lúc anh vẫn chưa biết thân phận và dáng dấp thật sự của cô, cô đã vụng trộm bò lên giường anh, có vài lần cũng nhịn không được mà len lén hôn anh một cái, sau đó lại chột dạ dùng chân nhẹ nhàng chà xát khóe miệng của anh, giống như là có thể lau đi dấu vết mà cô từng hôn vậy.

Nhưng đây đều là bí mật của cô! Chính là bí mật nhỏ của một mình cô!

Không đúng, tối hôm qua đã đăng lên trên Weibo rồi.

Nhưng cho dù có người trông thấy thì cũng chỉ sẽ cảm thấy đây là YY của tác giả manga, tuyệt đối sẽ không biết được chuyện đã xảy ra thật sự.

Nhưng nếu như Lục Hàn Chi nhìn thấy…

Bạch Du Du quyết định lập tức dừng cập nhật bộ manga này!

“Anh xem Weibo của em khi nào vậy?”

Lục Hàn Chi dừng lại một chút: “... Anh không phải cố ý.”

Anh thấy mắt của Bạch Du Du đều trừng lớn, đứng dậy ngồi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô: “Nếu như em không muốn anh xem, sau này anh sẽ không xem nữa… Muốn xem cũng nhịn.”

“... Cũng không phải là không muốn cho anh xem.”

May mà cô chỉ vẽ lên một tình tiết có chút mất mặt như thế thôi, phần đăng trên Weibo cũng là một phần rất nhỏ.

Bạch Du Du cảm thấy có chút xấu hổ: “Vốn dĩ em muốn vẽ xong toàn bộ rồi mới cho anh xem.”

“Đúng rồi, lúc đó anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Lúc đó Lục Hàn Chi vẫn chưa biết chân tướng, chắc chắn sẽ cảm thấy con mèo ngốc này là lạ.

Trên đời này còn có một con mèo khác sẽ vụng trộm bò lên giường chủ nhân vụng trộm hôn vào đêm hôm khuya khoắt sao?

“Không có.” Lục Hàn Chi thấp giọng nói: “Chỉ cảm thấy em rất đáng yêu.”

Lúc đó quả thật nghĩ không ra, cô mèo con mềm mại đáng yêu lại làm người ta yêu thương này, vậy mà lại là một cô gái.

“Vậy anh chưa từng có một chút hoài nghi nào sao?” Bạch Du Du suy nghĩ một chút, nói: “Hình như em từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn ở trước mặt anh.”

Ví dụ như, lúc nghe anh nói động một chút là không khống chế nổi bản thân mà gật đầu, lúc anh thay quần áo sẽ thẹn thùng dùng chân che mắt lại, lại nhịn không được mà nhìn lén.

Không hề thích ăn đồ ăn và đồ hộp dành cho mèo, lúc nào cũng muốn trộm ăn cơm của anh lúc anh ăn cơm.

Khi anh về nhà thì lúc nào cũng là người đầu tiên đi ra ngoài đón anh, nhưng bình thường sẽ chấn động đầu óc mà chơi trốn tìm với anh, trốn vào đủ loại ngóc ngách xó xỉnh nghe anh gọi tên mình, sau đó lúc anh sắp tìm được cô mới cuống quýt chạy đến lấy lòng hướng về phía anh kêu meo meo.

Nhớ lại những chuyện này, Bạch Du Du liền không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ.

“Cho dù có nghĩ tới thì cũng không dám tin.” Lục Hàn Chi cười lắc đầu: “Chỉ có một lần anh nằm mơ thấy em biến thành một cô gái, ở bên cạnh anh nhỏ giọng khóc, khóc đến mức trái tim anh đều tan nát.”

Giọng của mèo con nhà anh mềm mại non nớt, kêu một tiếng cũng giống như đang làm nũng, lúc buồn bã nhỏ giọng nghẹn ngào cũng giống như mang theo sự nức nở, nghe vào liền khiến người ta yêu thương.

Nhưng lúc đó, anh chỉ cảm thấy mọi thứ đều chỉ là phán đoán của anh, chưa từng nghĩ tới có một ngày lại biến thành hiện thực.

Đại khái là bắt đầu từ lúc đó, anh đã cảm thấy con mèo con này chẳng biết khi nào đã lặng lẽ chui vào lòng anh, chỉ dùng móng vuốt nhẹ nhàng cào một cái cũng khiến anh vô cùng yêu thích.

Mãi đến có một ngày, cô thật sự biến thành cô gái trước mắt.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, trái tim anh đã hoàn toàn đắm chìm rồi.

Buổi tối lúc lướt Weibo, Bạch Du Du nhìn thấy một bình luận mới.

- --- Muốn biết nếu có một ngày mèo con còn có thể biến thành dáng vẻ ban đầu thì có thể làm ra chuyện xấu hổ với chủ nhân đẹp trai không?

Bạch Du Du nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi ngồi dưới ánh đèn.

Anh mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, trên ngón áp út bên tay trái đeo nhẫn cưới của bọn họ.

Cho dù là xử lý công việc trước máy tính ở nhà, tư thái của anh cũng ưu nhã giống như thường ngày, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn cực kỳ nhu hòa.

Bạch Du Du yên lặng trả lời trong lòng, có đó.

Mà còn thường xuyên nữa.

Nhưng đây là bí mật thuộc về bọn họ, sẽ không xuất hiện trong manga.

Lục Hàn Chi đóng máy tính, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Du Du dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại ngủ mất.

Anh đứng dậy đi đến bên giường, một tay xuyên qua đầu gối của cô, một tay kéo cơ thể cô qua, bế cả người cô lên nhẹ nhàng đặt lên giường, để cô nằm đàng hoàng.

Lục Hàn Chi rút điện thoại ra từ trong tay cô, khi đang muốn tắt đi giúp cô thì phát hiện ra trên đó còn đang mở Weibo, trên đó là manga nhiều kỳ mới nhất.

Con mèo con đó đang ngủ thành một đoàn bên gối người đàn ông, trong căn phòng tối tăm lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của anh ta.

- --- Em rất thích anh.

- --- Thế nhưng anh mãi mãi cũng sẽ không biết.

Trong lòng Lục Hàn Chi mềm nhũn, khe khẽ thở dài.

Lúc đó, anh thật sự không biết gì cả.

Nhưng anh đối với cô mèo con mềm mại đáng yêu này đã sớm thích đến tận xương tủy.

Bạch Du Du mở mắt ra: “... Anh bận xong rồi?”

Lục Hàn Chi nằm bên người cô, đưa tay ôm cô vào ngực: “Anh cũng thích em, bảo bối.”

Bạch Du Du nhắm mắt lại cười ngọt ngào: “Vậy anh hôn em đi.”

Lục Hàn Chi dịu dàng hôn môi cô một cái.

Ngủ ngon, mèo con của anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio