: quay về gặp lại
Giang Tuyền Phi nặng nề ngủ một đêm, tỉnh lại khi đầu vẫn còn vựng , rõ ràng ý thức được trong phòng chỉ có một mình, y hô to một tiếng không ổn, liền xông ra khỏi phòng. Mới vừa mang giầy nhảy xuống giường, chỉ nghe cửa ‘dát kỉ’ mở ra, y sửng sờ ngồi im, mắt thấy một thân ảnh tiêu sái xuất hiện, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, những lời tối hôm qua , ở trong đầu quanh quẩn, thoáng chốc làm y đỏ mặt.
Lâm Hiền Nhân thấy y vui sướng, nói “Ngươi rốt cục tỉnh, ngủ thực lâu.”
Giang Tuyền Phi trảo trảo mặt, vẽ vẽ và cái vào tay, lắp bắp nói “Ta nghĩ ngươi đi rồi. . . . . .”
Lâm Hiền Nhân lấy cái ghế ngồi xuống , vẻ mặt hòa ái tươi cười, nói “Chúng ta nên nói chuyện tối hôm qua .”
“A?” Giang Tuyền phi kinh ngạc không thôi, chuyện gì nhỉ ? Mình ngủ cùng trư giống y chang nhau, làm sao biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi tối hôm qua nói thích ta, còn nhớ rõ không?” Lâm Hiền Nhân nhìn y ngốc ngốc gật đầu, lại nói “Sau đó ta cũng thích ngươi, nói cách khác chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, cho nên chúng ta cùng một chỗ đi.”
“A?” Thực là có đạo lý sao. . . . . . Giang Tuyền Phi trảo trảo đầu, nhưng có điểm vẫn chưa thông ?
Lâm Hiền Nhân không để cho y có nhiều thời gian nghĩ , tiến lên cầm tay đối phương, nói “Từ nay về sau ngươi và ta không màng đến giang hồ, nắm tay nhau lưu lạc thiên nhai, một đời tiêu dao khoái hoạt , được không ?”
Giang Tuyền Phi cảm thấy rất tốt, nhưng là lời này bên trong giống như hàm nghĩa khác đi, muốn phần tử đứng đầu Anh hùng giáo như y phản giáo ? ” Được cũng được, chính là. . . . . .”
” Bất kể cái gì a, chẳng lẽ ngươi nghĩ không muốn phụ trách ta ?”
“Không, không không. . . . . .”
“Kia không phải được rồi sao , nói được thì làm được, chúng ta hiện tại phải đi lưu lạc thiên nhai!” Lâm Hiền Nhân kéo người bước đi, hấp tấp đã lâu, trong lúc Giang Tuyền Phi không được tự nhiên chống cự một chút, cuối cùng vẫn là khuất phục vì lời dụ dỗ của Lâm đại ca .
Mắt thấy hai người sắp bước ra đại môn, Hồng lão bản vội vàng mang theo toàn bộ tiểu nhị, đầu bếp lật đật đi ra, ngăn chặn đường đi hai người, quát”Các ngươi không thể đi!”
Lâm Hiền Nhân nhìn thấy bọn họ ai cũng hùng hổ, gậy gộc dao thớt đều cầm ra , tư thế thấy chết không sờn , không khỏi cười lạnh nói “Bằng các ngươi đã nghĩ ngăn lại ta?”
Hồng lão bản tự biết bên lão bất quá là một đám bình dân dân chúng không hề có công phu, không thể vào trong mắt Lâm Hiền Nhân, hắn thầm suy xét mọi khả năng trụ lại hai người, chờ viện binh đến.”Lâm đại gia, chúng ta tất nhiên là ngăn không được các ngươi, thỉnh hai vị chớ xúc động như vậy.”
Lâm Hiền Nhân cũng không muốn làm khó dễ Hồng lão bản, dù sao mình ở đây ăn uống cũng không ít ngày, nói “Ta lưu lại làm gì ? Ta lại không nhập giáo.” Dù là lão Nhị tự mình đến thỉnh, hắn cũng không thể nhập giáo.
“Thỉnh Lâm đại thiếu gia ở lại thêm vài ngày.” Hồng lão bản cố ý muốn lưu người lại, không chịu nhượng bộ.
Lâm Hiền Nhân không thể nói gì, đơn giản cũng lười nói sau, trực tiếp khai mỏ đường đi . Hồng lão bản cùng người lập tức bao vây quanh bọn họ, đi phía nào nhào qua phía nầy, khiến cho Lâm Hiền Nhân phiền chán không thôi, lạnh lùng nói “Đừng ép ta ra tay!”
Hồng lão bản biết tính hắn muốn động thủ, đành phải chuyển biến thế công, đối Giang Tuyền Phi vẫn bị nắm kéo đi, nói ” Giang hộ pháp, ngươi mau khuyên nhủ Lâm đại thiếu gia.”
Giang Tuyền Phi lâm vào tính huống tiến thối lưỡng nan, một bên là tín nhiệm của mấy chục vạn giáo chúng , một bên là tín nhiệm của Lâm đại ca , bên nào cũng không thể bỏ ! Đành phải tiếp tục giống rối gỗ bị Lâm Hiền Nhân lôi kéo đi.
Trong lúc song phương hết sức giằng co , đột nhiên truyền đến một thanh âm hô lớn , “Giáo chủ đến !” Mọi người nhất nhất quay đầu hướng thanh âm kia, chỉ thấy đầu bếp nắm chặt đôi tay dừng ở đoàn người cách đó không xa chậm rãi đi tới , trong mắt lóe ra quang mang sùng bái.
Người tới quả thật là Sở Ngạo Thiên, hồng y phiêu phiêu như gió, danh phù kỳ thực Giáo chủ Anh hùng giáo ,theo sát phía sau là Giáo phụ cùng hai sử tả hữu , rất có khí thế lửa cháy đổ thêm dầu ! Vì muốn đạt tới hiệu ứng sân khấu : lực áp quần hùng , y không có vận dụng khinh công, mà chọn cách đi bộ , giống như một ngọn lửa, lan tràn khắp địa vực.
” Giáo chủ thần giáo anh hùng cái thế, nhất thống giang hồ!” Hồng lão bản cất giọng hô to, mọi người đều hô, lập tức quì một gối hành lễ.
Lâm Hiền Nhân thấy mọi người gầm rú như điên, sau đó xoát xoát quỳ xuống, ngay cả Giang Tuyền Phi cũng không ngoại lệ, cảm giác có điểm bất khả tư nghị. Đợi đoàn người Sở Ngạo Thiên đến gần, hắn lập tức cùng Lâm Thục Nhân đối mắt, cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tình nghĩa huynh đệ bọn họ cũng không thể phai nhạt.
“Đại ca.” Lâm Thục Nhân kêu, một tiếng đại ca này bao hàm toàn bộ kính ý của hắn .
“Lão Nhị, ngươi. . . . . .” Lâm Hiền Nhân trong lúc nhất thời cảm khái rất nhiều, lão Nhị của hắn giấu được hắn,lừa được hắn, thậm chí rút kiếm chống đối, nhưng chung quy vẫn là đệ đệ hắn rất yêu thương.” Hảo ?”
“Hảo.” Lâm Thục Nhân tươi cười nhu hòa hiếm thấy , nói ” Lâu rồi không gặp, đại ca hảo không ?”
“Hảo, ta cũng tốt lắm.” Lâm Hiền Nhân đáp, huynh đệ tình thâm, trong lòng không khỏi nổi lên lo lắng.
Lâm Thục Nhân mắt nhìn thoáng Lâm Hiền Nhân cùng Giang Tuyền Phi bàn tay cùng chung một chỗ, một quỳ một đứng cũng không buông ra , quan hệ tới mức này rồi a !”Đại ca đi vội vả vậy ?”
“Thục Nhân hắn vẫn rất tưởng niệm đại. . . . . .” Sở Ngạo Thiên lời đến bên miệng, lập tức ý thức được không đúng, sửa lời nói “Rất tưởng niệm Lâm đại hiệp, thỉnh đại hiệp ở lâu một chút đi.” Một lần kêu đại ca kia làm ra ký ức xấu hổ hãy còn mới mẻ, y không dám tiếp tục kêu một lần nữa.
Lâm Hiền Nhân gật đầu đồng ý, cùng mọi người quay lại khách , tay vẫn còn nắm Giang Tuyền Phi rất chặt . Lúc này, Sở Ngạo Thiên cũng nhìn ra có điều không thích hợp , không hiểu ra sao nhìn nhìn Lâm Thục Nhân lại nhìn Phạm Đình Chí cùng Miêu Nguyệt Hoa, cuối cùng lại nhìn phía Giang Tuyền Phi.
Đây là diễn trò sao a?