Sao khi từ phòng cô đi ra anh lại ngồi yên vị tại phòng khách như chưa từng đi đâu.
Lát sau cô chạy từ phòng bếp ra. Chiếc áo sơ mi trắng công sở sắn lên và còn đeo tạp dề. Mái tóc đen mượt cột cao.
"Xin lỗi vì đã để Hiên tổng chờ. Tôi mới vừa làm xong anh vào ăn cho nóng."
"Ừm." Anh gật đầu sau đó đi vào phòng bếp
Phòng bếp hơi nhỏ nhưng rất tiện nghi. Những món ăn cô làm đều sắp đầy trên chiếc bàn ăn nhỏ.
Anh kéo ghế ngồi xuống. Cô cũng tháo tạp dề và vắt lên rồi ngồi xuống
Anh nhìn sơ đống thức ăn lên bàn rồi lên tiếng, "Sao cô làm nhiều thế?"
Cô gãi đầu lúng túng, "Ờ thì tại vì tôi muốn cảm ơn nên làm nhiều một chút. Nếu anh không chê thì ăn nhiều một chút."
Anh cầm đũa lên và gắp một món xào ăn thử. Anh ngạc nhiên khi thấy cô gái này vậy mà nấu ăn ngon như vậy. Món ăn rất vừa ăn và đặc biệt là nó có một hương vị rất đặc biệt không thể diễn tả được
"Sao ạ? Có vừa với khẩu vị của anh không?" Cô như đứa trê chông ngóng anh trả lời
Anh ngước mặt lên nhìn cô ánh mắt đầy sự khen thưởng, "Ừm, rất ngon."
Cô tươi cười mãn nguyện, "thấy chưa tôi nói mà."
Anh và cô tiếp tục ăn, trong lúc ăn anh không hề nói gì ngoại trừ đôi lúc có gật đầu hưởng ứng lại những gì cô nói
Cuối bữa ăn trên bàn chẳng còn sót lại món nào. Hôm nay anh đã ăn rất nhiều tận đến chén cơm. Còn cô thì rất vui vì lâu lắm rồi mới có thể có một bữa ăn vui vẻ đến như vậy
Cô đứng dậy thu dọn chén đĩa và nói với anh,"Hiên tổng anh chờ một chút để tôi lấy nước cho anh."
Đem chén đĩa đã thu dọn bỏ vào bồn rửa sau đó cô lại đi loay hoay pha nước. Cô bỏ trà vào bình sau đó đổ nước sôi vào. Khi vừa đổ nước sôi vào khói bốc lên tạo nên một mùi hương rất thơm của lá trà.
Cô bưng bình trà và ly ra, "Hiên tổng anh uống trà này đi. Tiêu hoá sẽ rất tốt đó. Tôi đi rửa chén đây."
Nói rồi cô lại quay qua bồn rửa và tiếp tục rửa chén
Anh cầm bình trà và rót ra ly. Mùi trà khá là thơm. Anh cầm ly trà lên và ngửi. Mùi trà này anh chưa bao giờ ngửi thấy. Anh nếm thử một chút. Mùi trà thơm thơm nước trà cũng khá ngọt
Anh lại quay sang nhìn bóng dáng cô gái đang đứng rửa chén. Một cảm giác rất lạ. Cô không hề giống những cô gái khác chỉ biết ăn mặc và trang điểm loè loẹt. Cô rất đơn giản và giản dị. Mặc dù cô biết cô là một tiểu thư nhưng cô không bao giờ lấy điều đó ra làm cái để bản thân mình có thể trở nên khác hơn và giàu có hơn mà cô chỉ lựa chọn cuộc sống như một con người bình thường. Điều đó làm anh cảm thấy thích cô. Nếu không vì những chuyện trước kia có lẽ chúng ta sẽ không như vậy
Cô sau khi rửa chén xong liền lau sạch tay của mình và ngồi xuống bàn
"Trà thế nào ạ? Có ngon không?"
"Ừm rất ngon và thơm. Tôi chưa từng nếm thử loại trà này."
"Tất nhiên rồi vì loại trà này là do mẹ tôi làm mà."
Khi nhắc tới mẹ cô rất vui nhưng cũng không che dấu được nổi buồn
Anh thấy cô khi nhắc đến mẹ ánh mắt buồn rười rượi nhưng cũng che dấu khá nhanh
"Tôi nghĩ mẹ cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ."
Cô gật đầu, "Ừm mẹ tôi rất mạnh mẽ đối với tôi bà ấy là một người phụ nữ tuyệt vời."
"Cảm ơn anh vì tất cả mọi chuyện. Anh chính là một người đàn ông tốt." Cô cười nói
Anh nhếch mép, "cô nghĩ tôi là người tốt thật sao?"
Cô làm ra bộ dáng dĩ nhiên, "Tất nhiên rồi nếu anh là người xấu thì đã không cứu tôi rồi. Không những lần mà tới tận lần á nha."
Anh thâm trầm nhìn cô, cô thật sự đã tin người quá rồi. Nhưng mà biết làm sao bây giờ cô đã đặt niềm tin sai chỗ rồi.
"Cũng không còn sớm nữa tôi về trước đây. Cảm ơn vì bữa ăn." Anh đứng lên
"À vâng Hiên tổng đi đường cẩn thận."
Cô tiễn anh ra tới cửa. Thấy chiếc xe phóng đi chính mình cũng quay vào nhà