Từ lúc cô bước vào anh mắt của anh lúc nào cũng dáng trên người cô không hề thay đổi
Cô bước vào trong lúc này mới phát hiện ra anh, cô nhanh chóng chào hỏi," Xin chào Hiên tổng anh cũng ở đây sao?"
"Ừm." Anh ừm nhẹ
Lúc này đèn ở đại sảnh bổng nhiên vụt tắt. Cả đại sảnh là một mảng tối om. Bỗng nhiên phía đèn sân khấu bỗng nhiên sáng lên
"Xin kính chào toàn thể khách quý đã đến dự tiệc sinh nhật của Guang tiểu thư. Sau đây ba và mẹ của Giang tiểu thư tức là Giang tổng và phu nhân có đôi lời muốn phát biểu." MC nói
Hai vị phụ huynh lần lượt tiến lên sau đó mỉm cười với mọi người, "Như mọi người đã biết tôi có một đứa con gái rượu đó chính là Giang Tường Vi. Năm nay cũng là sinh nhật lần thứ của nó. Tôi mong mọi người có thể chia vui cùng gia đình chúng tôi."
Sau khi vị phụ huynh xuống thì MC lại bước lên, "Hôm nay là ngày sunh nhật của Giang tiểu thư vì vậy sinh mời Giang tiểu thư phát biểu đôi lời."
Một cô gái yểu điệu duyên dáng bước lên khác xa với tính cách năng động hằng ngày, "Xin kính chào toàn thể quý vị khách quý. Hôm nay là sinh nhật lần thứ của tôi. Tôi cảm thấy rất vui vì bản thân của mình lại lớn thêm tuổi và trưởng thành hơn. Mặc dù mỗi một chúng ta có đôi khi sẽ có những lúc bốc đồng nhưng đó sẽ là những kỉ niệm đáng quý. Chính những lúc đó sẽ giúp cho tôi cảm thấy mình có nhiều kinh nghiệm hơn và trưởng thành hơn sau mọi chuyện. Tuổi là tuổi mà chúng ta lớn không hẳn là lớn mà nhỏ cũng không hẳn là nhỏ nhưng cũng đủ để suy nghĩ những việc làm của mình. Tôi mong muốn tuổi của mình có thể trải qua được những niềm vui và những tự do làm mọi việc mình thích giống như những người bình thường. Tôi cảm ơn ba mẹ đã luôn ở bên cạnh tôi mọi lúc và chia sẻ với tôi mọi điều. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì được làm con của ba mẹ. Ba mẹ không hề bắt ép tôi theo một khuôn khổ nhất định của một tiểu thư danh giá khuê cát. Nhưng mà ba mẹ chỉ nói với tôi một câu"Ba mẹ muốn con được có cuộc sống như những người bình thường vì vậy con hãy sống với những gì mình muốn. Nhưng trước khi hành động con phải suy nghĩ xem việc đó có làm tổn hại đến con không." Cảm ơn ba mẹ đã luôn bên con . Con yêu ba mẹ."
Nghe những gì Tường Vi nói mà sao trong lòng cô lại thấy quặn đau. Có ba và mẹ thật tốt. Nếu có thể ước cô chỉ ước mọi chuyện đừng xảy ra như vậy nhưng ý trời đã định cô có muốn cũng không được
Anh vẫn nhìn chăm chăm cô. Anh nhìn thấy ánh mắt cô có phần bi thương. Nhưng lạ một điều là khi ấy anh thật sự có thể biết là cô đang nghĩ gì. Trong lòng anh nổi lên một sự thương xót
"Bây giờ là một tiết mục biểu diễn của bạn thân Giang tiểu thư. Xin mời cô An tiểu thư."
Nghe thấy có người gọi tên mình cô mới hoàn hồn lại. Cô đứng dậy bước lên phía bục sân khấu. Cô ngồi trước một cây đàn piano. Bàn tay đẹp đặt lên những hàng phím. Tiếng nhạc du dương, êm đềm nhưng đằm thắm. Cô cất giọng hát, một giọng hát ngọt ngào trong trẻo
Tình yêu em giành cho anh không sao đếm được
Cũng như những ngôi sao trên trời
Nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra
Chúng ta đã từng trao nhau tình yêu nhưng có lẽ đã sai thời điểm
Nhiều khi cứ nghĩ anh gần nhưng hoá ra lại xa nghìn trùng
Em đau lắm anh có biết không?
Nếu không thể đến với nhau được em chỉ mong có thể ngắm anh từ phía xa
Nếu được xin hãy để bản thân em chịu đau đớn.
Hãy để em được làm tròn trách nhiệm của người đơn phương
Anh sẽ mãi ở trong lòng em
Giọng hát cô đầy nội lực và truyền cảm. Những nốt cao cô đều hát rất tốt. Lời bài hát của cô có lẽ đã đi sâu vào mỗi trái tim của người nghe
Bài này là một người anh ở lớp trên lúc cô học cấp đã viết tặng cô. Nhưng tại sao hôm nay là sinh nhật mà cô lại hát bài này. Thật ra trước đây cô đã hát cho Tường Vi nghe một lần ai mà biết cậu ấy sẽ nhớ dai đến như vậy. Mà còn muốn cô hát lại nhiều lần
Cô đứng dậy cúi chào dưới tiếng vỗ tay và những con mắt thán phục
Cô từ trên bục bước xuống, cô đi thong thả và nhẹ nhàng. Bỗng nhiên có người hô to: "cẩn thận."
Cô vẫn ngây ngốc đứng đó. Những người xung quanh cô tản ra xa. Lúc này cô mới nghe được một tiếng "rắc". Theo quán tính cô ngước mắt lên trần nhà thì phát hiện cái đèn trùm lung lay và đang rớt xuống
Chân cô như có rễ mọc tại đó không thể nào không thể nào nhúc nhích được.
Bỗng nhiên trời đất tối sầm. Cô rơi vào lòng ngực rắn chắc có hương thơm đầy nam tính. Cô chỉ cảm giác được mình đã được ôm vào lòng để bảo vệ và sau đó cả cô và người đó té ra đất lăn vài vòng
Bên tai cô vẫn còn nghe những tiếng la hét
Cô vẫn nhắm tịt mắt. Lúc này cô mới hoàn hồn lại. Tim cô đập thình thịch. Lúc nãy thật đáng sợ bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn run
"Có sao không?" Giọng nói nam tính trầm ấm vang lên
Lúc này cô mới mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên người của anh, "A! Hiên tổng thật xin lỗi."
Cô lồm cồm bò dậy. Anh cũng từ từ đứng lên
"Có chuyện gì vậy hả? Khách sạn các anh làm ăn kiểu gì vậy hả? " Ba của Tường Vi tức tối mắng người quản lí phụ trách
"Thành thật xin lỗi! Khách sạn chúng toii sẽ bồi thường cho ngài." Người quản lí khuôn mặt trắng bệt đầy sợ sệt nói
Ba Giang cũng không thèm để ý nữa bèn chạy lại chỗ cô đang đứng. Khách khí nói:"Hiên tổng thật sự xin lỗi! Ngài có bị thương ở đâu không? Nếu có hay là để tôi gọi bác sĩ đến."
"Không cần! Tôi không sao!" Anh ngữ khí lạnh lùng đáp
"Cháu không sao chứ? Có bị thương không?" Ba Giang ôn nhu hỏi cô
"Dạ cháu không sao!" Cô mỉm cười đáp
Mọi người dần tản ra. Cô chạy theo anh
"Hiên tổng thật sự cảm ơn rất nhiều. Anh không bị thương chứ? Lúc nãy tôi thấy trên cánh tay mình có vệt máu nên tôi nghĩ chắc là của anh." Cô lo lắng nói
Cô đưa mắt nhìn anh từ trên xuống dưới sau đó lại dừng trên mu bàn tay của anh. Có lẽ lúc nãy anh đã bị thuỷ tinh bóng đèn đâm trúng.
Cô nắm lấy bàn tay anh nhẹ nhàng hỏi:" Đau lắm không?"
Khi bị cô nắm tay anh như có luồn điện xẹt qua người. Trong lòng tràn đầy nước ấm
Cô gọi một người phục vụ gần đó sau đó kéo anh lại một góc có ít người
Người phục vụ trở lại đưa cho cô hộp dụng cụ y tế sau đó cũng lui đi
Cô thao tác khá khá là thành thục. Sát trùng, bôi thuốc rồi băng bó lại
Anh nhìn cô. Bàn tay cô mềm mại và ấm áp như chạm vào trái tim lạnh giá của anh. Cô dịu dàng cũng có đôi khi sợ anh đau mỗi lần bôi thuốc cô sẽ thổi phù phù
"Xong rồi." Cô thu dọn dụng cụ bỏ vào hộp
Anh vẫn lặng im không nói
Bất ngờ anh nắm tay cô, kéo cô vào lòng. Anh ôm thắt lưng của cô
Cô giật mình vì hành động của anh. Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên đang muốn nói điều gì nhưng chưa kịp mở miệng anh đã dùng đôi môi của mình chặn miệng cô lại
Môi anh lạnh lẽo khô khốc nhưng đầu lưỡi lại ấm nóng đến lạ thường. Lưỡi anh khám phá hết cả khoang miệng của cô. Đợi tới khi cô sắp ngất vì thiếu không khí anh mới buông cô ra.
Sao khi anh anh buông hồn của cô hình như vẫn còn ở trên mây. Cô xấu hổ, hồi hợp, tim đập nhanh không hề có quy luật
"Tôi....tôi đi trước." Nói rồi cô nhanh chân chuồn đi để lại anh đang mỉm cười đằng sau