Chiếc súng trên tay cô đột ngột văng xa. Cô ngã xuống, mọi thứ trước mắt thật mơ hồ
Một giọt nước mắt chợt lăng xuống. Phải rồi, kết thúc mọi chuyện như thế này cũng tốt. Cũng không cần lưu luyến thêm gì nữa
Dường như mọi người có mặt đều chấn động.
"Không...." Chủ tịch An đứng lên rồi đột ngột ngã ra ghế
"Ba ơi...." An Diệp Tuyền đặt mẹ của mình ở một góc sofa rồi chạy qua chỗ chủ tịch An
"Cẩm Hi, em đang làm cái gì vậy? Sao lại ngu ngốc đến vậy?" An Minh Hạo cố gắng lết lại chỗ cô. Mặc cho đôi chân đau rát và đang chảy máu rất nhiều
Cô trong mơ hồ vẫn còn nghe thấy tiếng nói. Cô đưa mắt nhìn người anh trai của mình. Mặc dù nhận lại anh trai chưa được bao lâu nhưng mà cảm giác có một người anh cũng không tệ
"Anh à, không cần phải lo cho em. Trên đời này ngoài mẹ là người thân của em ra thì anh chính là người thân duy nhất đối với em. Mặc dù chúng ta nhận lại nhau chưa được bao lâu nhưng mà em cảm thấy rất vui. Có được một người anh như anh là em cảm thấy rất mãn nguyện." Cô khẽ cười rồi thều thào nói
"Ngoan, nghe lời anh. Đừng nói nữa. Em phải cố gắng lên. Em sẽ sống." An Minh Hạo cố gắng động viên cô
Cô lắc đầu rồi cô đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế. Từ đầu đến cuối anh vẫn nhìn cô. Hoá ra cảm giác này là như vậy? Người đàn ông đó từ đầu đến cuối mãi mãi vẫn không bao giờ thuộc về cô. Nếu hỏi cô có hận anh không thì có lẽ cô sẽ không hận. Anh làm như vậy thì cũng đúng thôi. Nếu không phải nhà họ An làm cho gia đình anh như thế thì anh đã không làm vậy. Đặt cô trong tình huống của anh chắc có lẽ cô cũng sẽ làm vậy.
Cô từ từ nhắm mắt buông bỏ hết tất cả mọi thứ. Chết mà không cần phải bận tâm bất cứ gì nữa thì cô cũng muốn chết như vậy
Anh đột nhiên đứng dậy đi về phía cô. Gạt An Minh Hạo sang một bên rồi bế cô dậy
"Cậu đang làm cái gì vậy? Mau bỏ em gái tôi xuống. Như vậy mà cậu vẫn chưa vừa lòng ư?" An Minh Hạo tràn đầy lửa giận nói
Anh không quan tâm đến An Minh Hạo. Anh quay sang nói với thư ký Tề, " Mau quay về. Liên lạc với Nhiếp Thanh Nam cho tôi."
Không chần chờ gì nữa anh nhanh chóng đi ra ngoài. Cả mấy chục người cũng dần rút đi
————————
Ngồi trong xe anh ôm cô gái người đầy máu vào trong lòng. Không phải rõ ràng muốn lợi dụng cô rồi gϊếŧ từng người một của nhà họ An sao? Nhưng cứ mỗi lần nhìn cô như vậy lại không đành
Nam Cung Hiên anh không phải nổi tiếng máu lạnh vô tình sao? Lời đã nói ra thì không bao giờ rút lại. Nhưng cứ mỗi lần nhìn cô bị tổn thương thì chỗ nào đó của mình cũng chợt nhói đau như có hàng ngàn con dao đâm vào
"Lái xe nhanh hơn nữa cho tôi." Anh nghiến răng ra lệnh
—————————
Chiếc xe dừng trước một bệnh viện nhỏ. Anh không đưa cô đến bênh viện trong thành phố mà trực tiếp đưa cô đến bệnh viện của bang
Nếu nói nhỏ thì nó cũng không hẳn là nhỏ nhưng mà điều đặc biệt là nơi đây có đầy đủ mọi thiết bị y tế tiên tiến và hiện đại. Có khi còn hơn cả những bệnh viện lớn trong thành phố
"Mau đặt cô ấy lên đây." Nhiếp Thanh Nam và một số bác sĩ, y tá đẩy băng ca tới
Anh nhanh chóng đặt cô lên. Các bác sĩ, y tá cũng nhanh chóng đẩy cô vào phòng phẫu thuật
Anh lùi lại phía sau và ngồi phịch xuống băng ghế chờ. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn cánh cửa đang đóng của phòng phẫu thuật
Thư ký Tề bước tới và nói, "Lão đại, anh có cần thay quần áo không?"
Anh nhìn xuống bộ quần áo nhuộm đầy máu của cô. Chỉ phất tay ý bảo thư ký Tề lui ra
Thư ký Tề biết ý nên cũng không nhiều lời. Đôi khi lão đại làm cho người khác thật khó hiểu. Chẳng ai có thể biết lão đại đang nghĩ gì
Sau khi thư ký Tề lui ra. Khung cảnh lúc này thật yên tĩnh lạ thường
Đúng vậy, phát súng lúc nãy là do anh bắn. Không biết tại sao lúc nãy anh lại làm vậy. Chỉ khi nhìn cô muốn bóp còi anh lại muốn hất văng cây súng đó ra khỏi tay cô. Nhưng hoá ra lại chậm hơn. Cuối cùng cô vẫn là bị thương
tiếng đồng hồ không nhanh không chậm dần trôi qua. Anh lặng lẽ ngồi đợi
Bỗng cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra
Nhiếp Thanh Nam bước ra với khuôn mặt nghiêm túc khác hẳn với vẻ hài hước hằng ngày
Nhiếp Thanh Nam đi tới chỗ anh đang ngồi. Anh nhìn chằm chằm Nhiễp Thanh Nam như đang đợi câu trả lời