Sau khi Nhiếp Thanh Nam rời đi. Lúc này anh mới bỏ tập tài liệu xuống. Đứng dậy và đi lên lầu
Anh mở cửa phòng cô ra. Anh bươc vào.
"Mau xuống ăn sáng đi. Lúc nãy cô vẫn chưa ăn được gì mà."
"Cảm ơn, tôi không đói." Cô vẫn nằm trên giường không thèm nhìn anh, lạnh lùng nói
Anh đến và giật phắt chiếc chăn đang đắp trên người cô ra và nói, "có phải là cô đang cố ý chọc tới giới hạn cuối cùng của tôi phải không? Mau xuống nhà và ăn ngay cho tôi."
Cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt anh và nói, "Xin lỗi anh nha nhưng giới hạn cuối cùng của anh là gì thì tôi không biết. Với lại không phải tôi đang chấp hành mệnh lệnh của anh đấy thôi. Ngoan ngoãn ở đây như lời anh nói."
"Bảo thím giúp việc bưng một bát cháo lên đây cho tôi." Anh nói với người đứng gác ngoài cửa
Chẳng mấy chốc thím giúp việc đưa lên một bát cháo. Tất cả mọi người đều ra ngoài. Chỉ có duy nhất mình anh với cô ở trong căn phòng
Cô ghét không khí như thế này. Càng ghét anh ở chung một chỗ với cô
"Mau cầm và ăn ngay cho tôi." Anh đưa bát cháo hướng đến cô
Cô không nói gì cả. Nằm xuống kéo chăn lên đắp hết cả người của mình lại và quay sang hướng khác
"Tôi không muốn nói lại một lần nữa." Anh gầm lên
"Được rồi, cũng là do cô ép tôi." Anh đặt bát cháo lên đầu tủ ở kế bên giường
Sau đó xoay người cô lại đối mặt với mình. Một tay cố định cô ở yên đó. Tay còn lại múc cháo bỏ vào miệng cô. Cô mím môi chóng cự không hề mở miệng ra dù chỉ một chút. Cháo cứ thế mà chảy xuống cổ rồi làm dính đầy cả grap giường
"Mau bỏ ra đi!" Cô hất văng chiếc muỗng anh đang cầm
"Muốn gϊếŧ hay muốn làm gì thì tuỳ anh. Không phải sớm muộn gì tôi cũng chết ư? Anh đừng có mở miệng mà nói anh chơi chưa đã. Tôi không phải món đồ chơi của anh. Tôi quá mệt mỏi anh mấy ngày nay rồi. Làm ơn, tôi cầu xin anh đừng giày vò tôi nữa. Không phải cứ kéo dài thời gian thì cả tôi và anh đều chẳng được lợi ích gì ư. Chi bằng chỉ một phát súng anh kết liễu tôi luôn đi." Cô nói mà như muốn hét lên. Ánh mắt hơi phiếm hồng
Hai tay anh nắm chặt lại. Không phải là anh muốn giữ cô lại để chơi đùa cho đã mà căn bản anh không thể nào xuống tay được. Điều này anh thật sự không hề biết. Hiện giờ anh thật sự không biết bản thân mình đang muốn gì.
"Lát nữa thím giúp việc sẽ mang bát khác lên cho cô. Tốt nhất là cô nên ăn uống cho đàng hoàng đi. Khi nào người cô lành hết tất cả các vết thương khi ấy hãy nói chuyện với tôi." Anh đứng dậy, lạnh nhạt ra khỏi phòng
Cô ngồi co lại, hai tay ôm đầu gối. Đúng vậy, bây giờ cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc chỉ còn cách là nghe lời của anh ta
Thời gian thấm thoát cũng đã gần tháng trôi qua. Mỗi ngày đều như bao ngày khác. Ngoài việc chỉ lẫn quẩn trong nhà thì cô chẳng thể nào đi đâu được
Gần tháng nay sau buổi sáng ấy cô dường như không còn gặp lại anh
Mấy tháng nay cô gầy đi trong thấy. Khuôn mặt lúc nào cũng xanh xao, hốc hác chẳng khác gì một người đã hút cạn sức sống không có linh hồn
Phải chi cô biết được chút tin tức ở thành phố thì tốt biết mấy. Cô thật nhớ Tường Vi. Không biết anh của cô hiện giờ sống có tốt không? Không biết tên ác ma đó có làm khó dễ gì cho anh không?