Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

- duyên tới là em 04

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Chi Misaki

Trong lúc đó, Nam Cung Dao giả vờ lấy điện thoại của anh trai để chơi, sau đó lặng lẽ lưu số điện thoại của Tuyết Nghiên vào máy. Dù thế nào thì cô vẫn cảm thấy là anh trai đối với Tuyết Nghiên có hứng thú hơn, bởi vì mỗi lần ánh mắt anh nhìn cô ấy đều vô cùng... nghiền ngẫm.

Đến như cô ban đầu hướng về phía Tôn Viện, một người từ đầu đến cuối đều thật sự thục nữ, rất ít mở miệng nói chuyện, ăn cái gì đều là từng miếng từng miếng thưởng thức, thì trên cơ bản cô ấy cùng anh trai cô cũng chưa từng trao đổi ánh mắt.

Cho nên, cô nghĩ rằng người chị dâu này cô định rồi!

Sau khi cơm nước xong, Nam Cung Thần thuận tiện liền về công ty, gần cuối năm rồi, còn một đống việc chờ anh phải làm.

Cùng nhóm người đẹp tạm biệt, anh luôn luôn lưu luyến không rời, Hàn Nhạc Nhạc trái lại rất phối hợp anh, ngây ngốc dõi theo bóng dáng anh thật lâu, lại còn không quên bổ sung thêm một câu, “Thật đẹp trai a...!”

Kiều Tuyết Nghiên nghe thấy vậy, liền có cảm giác như bị sét đánh trúng đầu.

Sau khi trở lại ký túc xá, cô mới nhớ ra quần áo còn chưa có trả anh, vốn muốn hỏi Nam Cung Dao số điện thoại của anh, nhưng nghĩ lại thấy nếu cô ấy biết, lại khó tránh khỏi một phen truy hỏi, như thế thì cô làm sao còn có ngày được yên bình đây?

Thôi! Nếu có cơ hội gặp lại, thì trả cho anh cũng được, còn nếu không có duyên, thì thôi không trả nữa vậy.

“Dao Dao, tớ đối với anh trai cậu nhất kiến chung tình rồi, phải làm sao bây giờ?” Hàn Nhạc Nhạc lôi kéo Nam Cung Dao vừa làm nũng vừa nói.

“Tớ cảm thấy được cậu hẳn là nhất thời bị kích động mà thôi.” Nam Cung Dao nghiêm mặt nói.

Phải biết rằng, năm người các cô ở ký túc xá, Hàn Nhạc Nhạc là người quen biết nhiều bạn trai nhất. Về cơ bản thì cứ một hai tháng lại đổi một người, xưa nay chưa từng có ngoại lệ, tiện thì chia tay thôi.

“Có khả năng.” Kim Miêu phụ họa.

Hàn Nhạc Nhạc không thuận theo, dẩu môi làm nũng, “Các cậu không lên nói về người ta như vậy! Anh trai Dao Dao mang lại cho tớ cảm giác không giống với những nam sinh khác trong trường. Anh ấy có phong vị của một người đàn ông trưởng thành, nói chuyện không hề mất đi tính hài hước, tớ vẫn luôn tìm kiếm mẫu người này. “

Giọng nói cô kiều mị ướt át khiến cho bốn người còn lại toàn thân nổi da gà, hô to không được.

Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn không thể tán thành lời cô ấy nói, tên du côn lưu manh kia lấy đâu ra hương vị thành thục ổn trọng của một người đàn ông trưởng thành. Rõ ràng là điển hình của một người đàn ông cợt nhả, quen thói chăng hoa.

“Chỉ có một điều cậu nói đúng, cậu kết giao với anh trai Dao Dao, khẳng định là không giống với những nam sinh khác, cậu nếu có ý định nhắm vào anh ấy, hậu quả... Cậu tự biết.”

Người luôn luôn nói ít như Tôn Viện cũng nhịn không được mở miệng nói vài câu có lý.

“Viện Viện nói không sai,cậu đã chuẩn bị tốt để làm chị dâu tớ rồi sao?” Nam Cung Dao khóe môi mang ý cười vỗ vỗ bả vai Hàn Nhạc Nhạc. Đối với lí do thoái thác kia của cô ấy, ngay từ đầu cô cũng không tin.

Cô ấy cùng anh trai cô vốn không phải cùng một loại người, gia thế cùng bối cảnh lại cách nhau quá lớn, khả năng có thể đến được với nhau là rất nhỏ. Mà lấy cá tính của Hàn Nhạc Nhạc thì thật sự là không thích hợp làm chị dâu của cô.

Nhưng mà, cô lại không thể nói rõ ràng được với cô ấy, đi một bước rồi tính một bước vậy!

Hàn Nhạc Nhạc bị cô hỏi trắng trợn như vậy liền lắp bắp nói: “Đương... Đương nhiên.”

“Thế thì chúng ta đành chờ ăn bánh kẹo cưới thôi!” Kim Miêu liên mồm cười nói.

Nhất thời cả phòng ồn ào náo nhiệt theo, Hàn Nhạc Nhạc xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, chạy tới cùng các cô vui đùa ầm ĩ.

Vài ngày sau đó, Hàn Nhạc Nhạc quả thật có can đảm gọi điện thoại cho Nam Cung Thần, nhưng khổ thay là người ta không có thời gian, không phải là tăng ca thì liền là bay đi nước ngoài công tác.

Cứ như vậy, triệt triệt để để đả kích tinh thần tích cực của Hàn Nhạc Nhạc, cả ngày đều không có tinh thần, cô vẫn chưa từng gặp qua thất bại thảm hại như thế này. Đều nói nữ truy nam thì cách tầng lụa mỏng, chẳng qua là tấm lụa mỏng này cũng không khỏi quá “ dày” rồi!

“Nhạc Nhạc, anh Thần là người đàn ông thành công, công việc bận rộn, không giống với mấy loại nam sinh nhà giàu chơi bời lêu lổng. Cậu không cần chỉ vì một cuộc điện thoại của người ta mà rối rắm.” Tôn Viện khuyên răn an ủi.

“Tớ sẽ không bỏ cuộc, tớ sẽ không ngừng cố gắng!” Hàn Nhạc Nhạc nắm quả đấm thề với trời.

Kiều Tuyết Nghiên không thể lý giải được sự cố chấp của cô ấy. Người đàn ông lưu manh kia rốt cuộc tới cùng là có cái gì tốt đẹp? Có cái gì đáng để cô ấy ngày ngày nhớ thương như vậy?

Mắt thấy lễ Giáng Sinh sắp đến gần, Hàn Nhạc Nhạc chịu đựng hơn mười ngày cô đơn cuối cùng cũng bùng phát. Trước sự kiên trì ân cần của bạn trai cũ, cô thỏa hiệp, cùng cậu ta đi trượt tuyết ở Hokkaido Nhật Bản.

“Ai nha, cậu xác định là muốn đi Hokkaido? Chứ không phải ở nhà chờ anh Thần trở về?” Kim Miêu nhịn không được hỏi.

Đang thu thập một chút này nọ, Hàn Nhạc Nhạc dừng một chút, ngẩng đầu nhìn đám chị em trong ký túc xá, “Anh ấy nói ngày về còn chưa xác định! Từ nhỏ đến lớn tớ chưa bao giờ trải qua lễ Giáng Sinh một mình, các cậu cũng biết, tớ không thích cô đơn, cho nên, Hokkaido tớ nhất định phải đi! Anh Thần, tớ cũng nhất định không bỏ cuộc.”

Nói xong, bóng cô cũng đã khuất sau cánh cửa ký túc xá.

“Ách... Quả nhiên là cực kỳ lạc quan.” Kim Miêu kinh ngạc há hốc mồm.

Kiều Tuyết Nghiên nhún vai thong thả làm chuyện của mình. Ở nước ngoài, loại chuyện này cũng không hiếm lạ, các mối quan hệ phức tạp hơn như thế này đều có.

Buổi tối, Kiều Tuyết Nghiên chuẩn bị đồ đạc để về nhà với mẹ, nhưng chịu không được Nam Cung Dao quấn quít làm phiền, liền cùng cô ấy đi dạo phố.

Để cho cô không nghĩ tới một điều là, cư nhiên đụng phải Nam Cung Thần ở trong trung tâm thương mại!

“Anh! Anh khi nào thì trở lại thế?” Nam Cung Dao hưng phấn reo lên.

Nam Cung Thần cực kỳ tự nhiên đưa cho hai cô mỗi người một hộp quà tinh xảo, “Vừa mới về thôi.”

Kiều Tuyết Nghiên không có nhận lấy, cô mới không cần nhận quà gì của anh cả.

“Tuyết Nghiên, cầm lấy đi! Đây là quả táo ngụ ý bình an mà.” Nam Cung Dao vẫy vẫy cánh tay trước mặt không thuận theo cô ấy.

“Chẳng lẽ, Kiều tiểu thư còn đang ghi hận vớ tôi?” Nam Cung Thần khóe môi mang chút chế nhạo.

“Anh suy nghĩ nhiều rồi!” Kiều Tuyết Nghiên lạnh nhạt liếc anh một cái.

“Dao Dao, em có cảm thấy bạn học Kiều có thành kiến đối với anh hay không?” Nam Cung Thần đem vấn đề ném lại cho em gái.

Đôi mắt Nam Cung Dao đảo vòng thật giảo hoạt, nhạy bén gật đầu, “Có vẻ như có thành kiến rất lớn.”

Kiều Tuyết Nghiên trừng mắt lườm bạn tốt một cái, bĩu môi: Thế thì đã sao nha?

“Ngày đó có nói qua với các em, kỳ thật chuyện còn có ẩn tình khác.”

Nam Cung Thần sau khi nói qua tám chữ tạm liền dừng vài giây, một bộ muốn nói lại thôi, vẻ mặt hết sức do dự, vừa đúng lúc gợi lên toàn bộ hứng thú của Nam Cung Dao.

“A?Còn có ẩn tình gì? Em muốn nghe!” Nam Cung Dao rất phối hợp kêu lên.

Kiều Tuyết Nghiên vội vàng đoạt lấy quả táo trong cái hộp trên tay Nam Cung Thần, “Tớ đói, tớ đi rửa quả táo để ăn.”

“Tới cùng có nội tình gì?” Nam Cung Dao cười đến cực kỳ gian trá.

Nam Cung Thần sờ sờ mái tóc mượt mà của em gái, ôn nhu nói: “Lừa em thôi.”

o(╯□╰)o

Nam Cung Dao vô cùng buồn bực, bộ dáng anh trai cô vừa rồi giống như đang sờ đầu sủng vật vậy.

Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời càng thêm oán hận Nam Cung Thần, quả thực là qua đáng mà! Cư nhiên dám trắng trợn uy hiếp cô, nghĩ tới đây, tay cô dùng lực càng lớn.

“Phịch!” một tiếng, chiếc hộp bị bóp méo, quả táo thì lăn đi thật xa.

Việc ngoài ý muốn này, khiến cho cả ba đều đã ngây ngẩn cả người, vẫn là Nam Cung Thần phản ứng kịp, tao nhã bước qua, cực kỳ phong độ khom lưng nhặt quả táo lên. Một loạt hành động tao nhã, ngay giữa trung tâm thương mại này cũng không có gì gọi là đột ngột cùng không thích hợp.

Vẻ mặt Kiều Tuyết Nghiên có chút quẫn bách, hận không có cái lỗ nào cho cô chui vào.

“Anh, anh mời bọn em đi xem phim đi!” Nam Cung Dao vội vàng nói sang chuyện khác..

“Được.” Nam Cung Thần gật đầu.

“Tớ nghĩ mình phải về nhà rồi.” Kiều Tuyết Nghiên cực kỳ sát phong cảnh buông ra một câu.

“Không được, xem xong phim tớ cùng anh trai sẽ đưa cậu về.”

“Nhưng mà...”

Nam Cung Thần tà tà liếc cô một cái, cười đến vô cùng tao nhã, “Nếu em lo lắng việc cầm không chắc quả táo, tôi có thể giúp em.”

Kiều Tuyết Nghiên rất muốn khóc, người đàn ông này tuyệt đối là cố ý!

Mua xong vé xem phim, từ giờ tới lúc phim bắt đầu chiếu còn nửa tiếng, ba người tìm một chỗ nào đó ngồi chờ.

Kiều Tuyết Nghiên mắt thấy Lương Chân Chân cùng Cát Xuyến, cô giống như được giải thoát đi qua chào hỏi hai người, tuy mẹ cô luôn cấm cô cùng đám chị ấy gặp nhau, nhưng cũng không thể coi như không thấy được?

Lúc đó, Lương Chân Chân chính là đang cùng bạn tốt Tiết Giai, cháu gái Cát Xuyến ba người đứng ở một chỗ, các cô cũng thấy qua Kiều Tuyết Nghiên, thấy cô đi tới cũng không thể trốn tránh không gặp đành phải khách sáo hàn huyên vài câu.

Cháu gái Tiết Giai là lần đầu tiên nhìn thấy cô, vẻ mặt vô cùng có hứng thú.

Một màn này tự nhiên rơi toàn bộ vào trong mắt Nam Cung Thần, anh có chút buồn bực: Kiều Tuyết Nghiên làm sao có thể quen biết đám người Lương Chân Chân vậy? Tự nhiên anh nhớ tới lần đầu tiên ở trong yến hội nhìn thấy cô khi ấy, cô có vẻ như quen biết Đằng thiếu, này... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lương Chân Chân cũng thấy Nam Cung Thần, trong lòng cô cũng thấy nghi ngờ, chẳng lẽ thực sự bị cháu gái đoán trúng, cô ấy cùng Nam Cung Thần có quan hệ gì đặc biệt sao?

Nếu quả thật là như vậy, chuyện tình... ngày càng trở lên phức tạp rồi!

Ra ngoài đi chơi cũng gặp được phu nhân tổng giám đốc, Nam Cung Thần đương nhiên phải đi qua chào hỏi, “Ôi! Hôm nay cũng thật đúng lúc. Mọi người đều đi chơi? Có vẻ người đến càng ngày càng nhiều rồi, an toàn cũng khó được bảm đảm a!”

“Nếu không, cậu liền nhận làm Hộ Hoa Sứ Giả cho chúng tôi đi? Vừa lúc thiếu một chân làm cu li.” Lương Chân Chân cố ý hùa theo trêu trọc anh.

Nam Cung Thần lộ vẻ mặt khó xử, “Tôi lo lắng Tổng giám đốc sẽ lột da tôi sau đó sẽ xẻ thành tám miếng đấy.”

“Tình huống đặc biệt thôi! A Tư anh ấy có thể hiểu mà.” Lương Chân Chân cười đến cực kỳ sáng lạn.

“Chị Lương, hai người...đều biết nhau sao?” Kiều Tuyết Nghiên thật sự giật mình, nhịn không được chen vào nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio