Anh Ở Phía Nam Đám Mây

chương 8-2: nụ hôn nóng bỏng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yêu tinh kia còn chưa biết sống chết, cô khẽ cười, đầu ngón tay tinh xảo lướt qua lông mày, mũi, môi của anh... Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, cúi người hung hăng hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô, mt lấy, như muốn hút hết hồn phách của cô. Cô cũng to gan, còn ngẩng đầu đáp lại như dụ dỗ, như thể anh là giọt nước mà cô khao khát bấy lâu nay.

Đến tận lúc anh bế cô đến ghế sofa, c ởi quần áo của cô, cơ thể săn chắc và nóng bỏng áp xuống người cô, cô mới biết sợ.

Mưa to đập vào cửa sổ, vừa nhanh lại vội như nhịp tim của cô. To lớn cùng nhỏ nhắn, cứng rắn và mềm mại, vốn đã có khoảng cách xa. Chỉ là lúc quân đến thành, cuối cùng cũng trốn không được.

Anh nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, thấp giọng nói: "Đã có kinh nghiệm gì chưa?"

Cô khẽ gật đầu, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Anh nhếch khóe miệng, thắt lưng chìm xuống.

"A." Cô nhẹ nhàng kêu ra tiếng, nắm chặt cánh tay anh, móng tay cắm sâu vào cơ bắp.

Khi gặp chướng ngại vật bất ngờ, anh sững người.

Anh nghiến răng, đôi mắt đen nhuốm vẻ tức giận.

"Có kinh nghiệm?" Anh trào phúng, nhéo cằm cô, oán giận nâng mặt cô lên, "Đúng là chỉ có em, Thẩm Tầm, chuyện này còn dám lừa anh."

Cô không nói nên lời, vì lúng túng, trong mắt cũng ngấn nước lấp lánh.

"Em còn không thừa nhận?" Anh không nương tay, tàn nhẫn không ngừng.

"Đau quá..." Cuối cùng cô cũng nhận thua, cũng thành thật, nước mắt trào ra, long lanh muốn rớt.

Anh dừng động tác.

"Em sợ anh không cần em." Cô nói ngắn gọn, lại dùng răng cắn cắn môi, hai mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ bừng.

Anh không khỏi thở dài, anh thế mà lại thu trên người cô nhóc này.

"Ngoan... Nhẫn nại cho anh." Đôi mắt rực lửa của anh như xuyên thấu sự thấp thỏm của cô, giọng nói vừa như dỗ dành, lại giống như ra lệnh.

Mồ hôi từ trán nhỏ xuống xương quai xanh quyến rũ, đôi mắt đen láy ửng hồng, bắt lấy khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt trước mắt... Rõ ràng mới lần đầu nếm trải mây mưa, cô lại như có thiên phú, dễ dàng khiến anh khó có thể kìm lại được.

Anh ghét cảm giác mất không chế này, đầu ngón tay thô ráp quen chạm dao súng cũng trở lên ác ý, nhào nặn nghịch ngợm thân thể mềm mại, oán trách cô, hóa ra cô chính là hung khí giết người, muốn mạng anh.

Gió thổi mưa rơi, ánh đèn mờ ảo, bóng đêm mờ ám. Cùng với tiếng rn rỉ van xin của cô hết lần này đến lần khác, khiến người ta thương xót.

"Thẩm Tầm," Anh thở dài, vừa xâm chiếm vừa mt hôn vành tai thanh tú cùng đôi môi đỏ mọng sưng đỏ của cô, "Là em chọc anh, nói đi, em vì sao muốn trêu chọc anh?"

Còn cô, đôi mắt ngấn nước như vầng trăng lạc vào mây không còn nhìn thấy sao trên trời, ý thức đã chìm vào ngàn năm trước. Có lẽ đã đợi vài kiếp trước mới quay trở lại vòng tay của anh.

Bây giờ là hai giờ sáng.

Trình Lập bế người đang ngủ trên ghế sô pha lên, đi lên lầu và đặt cô lên giường trong phòng ngủ. Cô có vẻ vô cùng mệt mỏi, nhưng anh lại rất tỉnh táo. Cổ họng ngứa ngáy, anh muốn hút một hơi, nhìn người bên cạnh, lại nhịn xuống.

Trong phòng im ắng bỗng vang lên tiếng rủ rỉ.

Anh sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại, cô gái này cũng không biết mình đã rơi vào giấc mộng gì, đau lòng thầm nói.

Khi anh đến gần, nghe cô nói rất rõ ràng: "Mẹ, tỉnh lại..."

Hôm đó trời cũng mưa rất to, như thể ông trời đang khóc, trút nỗi đau xuống cả vũ trụ, vô tận.

Có người che mắt Thẩm Tầm. Từ giữa những ngón tay, cô nhìn thấy bàn tay quen thuộc dưới tấm vải trắng. Bàn tay ấy, lúc nào cũng thơm mùi kem dưỡng da tay hương cam bergamot, ấm áp và thơm ngát, vuốt v e má và tóc cô.

Mẹ ơi, dậy đi.

Mưa rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi.

Mẹ cô không để ý, cô lo đến mức khóc thành tiếng.

Có người bế cô lên, giấu trong lồ ng ngực rộng lớn, che chở thật chặt, giống như một nơi trú ẩn an toàn, che chở cho cô khỏi bão táp mưa sa.

Cô cuộn tròn trong vòng tay người nọ, chìm vào giấc ngủ bình yên.

"Mèo con, nào, tới mặc chiếc váy này, nhảy cho tôi xem."

Một giọng nói kỳ lạ vang vọng khắp căn phòng tối.

"Em phải về nhà? Ồ không, đây là nhà của em. Nào, ngoan ngoãn nhảy theo nhịp điệu của tôi. Đừng học mấy người kia nữa, mấy người người đó đều là mấy đứa trẻ hư."

Âm thanh của cây đàn piano lạc điệu dường như phát ra từ giọng nói ma mị đến từ địa ngục.

"Cục cưng, em lạc nhịp rồi."

Ngọn roi cắt qua không khí và giáng xuống chân cô, một cơn đau buốt thấu da.

"... đừng khóc, đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp đâu, cũng sẽ không là đứa bé tôi yêu nữa."

"Nào, tiếp tục nhảy..."

"Không—" Một tiếng kinh hãi ngắn gọn từ trong miệng thoát ra, Thẩm Tầm đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp con ngươi đen như vực sâu.

"Mơ à?" Trình Lập nhìn chằm chằm những giọt mồ hôi nhỏ trên trán cô, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi.

Cô gật đầu, cụp mi bất an, nhưng nhìn thấy bộ ng ực và vùng bụng [email protected] trụi cường tráng của anh, ký ức trong nháy mắt thu lại, mặt đỏ bừng.

Theo bản năng lùi lại một bước mới phát hiện chân hai người đang quấn lấy nhau, nhiệt độ cơ thể của anh đang áp lên người cô, thật nóng.

"Giờ mới nghĩ đến trốn sao?" Anh nhàn nhạt nói, giọng nói gợi cảm lười biếng.

"Đừng cử động." Cánh tay khỏe mạnh của anh vòng qua lưng cô, chặn đường cô, và khóa chặt cô trong vòng tay mình.

"Nếu em lại cử động," anh cúi đầu và thì thầm vào tai cô lời nhắc nhở nguy hiểm, " khả năng hôm nay em có thể không xuống giường được."

Lần này, lỗ tai của cô cũng nhanh chóng đỏ bừng, cả người cứng đờ.

"Em mơ gì vậy?" Bàn tay to hất tóc của cô, nâng mặt cô lên, không cho cô trốn tránh.

Giấc mơ như nào mới khiến cô trong giấc ngủ say, cả người run rẩy.

Sáng sớm anh vừa tỉnh dậy, trong lòng cảm thấy bồn chồn, cúi đầu nhìn cô trong lòng - tối qua mình quá mất khống chế, người nhỏ bé trông yếu ớt đáng thương như này, khắp người đều có dấu vết bị anh tàn phá, anh cảm thấy đau lòng, muốn hôn để cô tỉnh, lại hung hăng bắt nạt cô. Nhưng không ngờ, cô lại khóc trong giấc mơ. Anh có thể nhận ra rõ trong giọt nước mắt đó có cả sợ hãi lẫn bi thương.

"Không sao, vừa rồi em gặp ác mộng." Cô ngước mắt, giọng điệu thành khẩn, "Em nằm mơ thấy mình còn ở nhà Phùng Quý Bình, gặp hai tên kia."

Trình Lập nhìn chằm chằm cô thật sâu, giống như đang cố gắng phân biệt lời cô nói là thật hay giả: "Thật à?"

"Dù sao anh cũng ở đây rồi." Cô cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, áp má vào ngực anh, ngoan ngoãn như mèo con.

"Lúc ở Bắc Kinh, em đổi tên WeChat thành Tầm Bảo, vì sao vậy?" Một lúc sau, anh lại hỏi.

"Mẹ em trước đây vẫn thường gọi em như vậy," cô khẽ trả lời, "Hôm đó bỗng thấy nhớ mẹ quá".

"Bà ấy ở đâu?"

"Trên bầu trời rồi," cô im lặng, một lúc sau nhẹ nhàng nói "Năm em tuổi, bà ấy qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi."

tuổi... Nghĩ đến những lời cô nói trước đó, đôi mắt đen của anh tối sầm lại: "Vậy sao em lại muốn tự trừng phạt mình?"

"Bởi vì đó là do em sai."

Anh không nói nữa.

Trong phòng yên tĩnh, cô cảm thấy tay trái của mình bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy, nhẹ nhàng kéo lên, sau đó một nụ hôn rơi xuống hình xăm trên cổ tay cô, dịu dàng như vậy nhưng lại có ảo giác đau rát, như thể làn da năm ấy trong nháy mắt bị xuyên thủng.

Nước mắt trào lên hốc mắt, lặng lẽ trượt xuống, thấm vào ga trải giường.

Hơi thở trên người anh mạnh mẽ mà ấm áp, vây quanh cô khiến cô chìm đắm. Cảm giác này cũng khiến cô hoảng hốt.

"Anh không cần như vậy, như vậy sẽ khiến em..." Lời nói không nên lời nghẹn ở trong cổ họng.

Khiến em không biết làm sao, muốn dựa dẫm nhưng lại sợ hãi.

"Em không cần nghĩ quá nhiều, chuyện tối qua anh không hối hận," anh trầm giọng nói, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Nhưng anh hy vọng em cho anh thêm thời gian, được không?"

Kể từ lúc mở mắt vào buổi sáng, anh vẫn luôn nghĩ tới chuyện giữa mình và cô. Nếu thời gian quay trở lại, liệu anh có lựa chọn như vậy không? Suy đi tính lại rất nhiều lần, câu trả lời là - có

Mọi thứ thực sự xảy ra quá nhanh. Mê đắm như vậy, giống như một đợt ngộ độc cấp tính khiến anh không kịp chuẩn bị. Nhưng anh cũng tỉnh táo thấy rõ mình từng bước rơi vào đó như thế nào.

Anh ấy không phải là người thích trốn tránh, nhưng có một số việc chưa được giải quyết cần anh ấy đứng ra đảm đương xử lý.

"Dù là chuyện quá khứ hay tương lai, anh vẫn cần một khoảng thời gian." Anh cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô.

"Thật ra anh cũng không cần quá để trong lòng." Thẩm Tầm ngẩng đầu, lộ ra nụ cười thoải mái, "Đều là trò chơi của người trưởng thành mà, hơn nữa giống như anh nói, em lớn lên ở nước ngoài, đối với phương diện này rất cởi mở. Anh tình tôi nguyện, hưởng thụ lẫn nhau là được rồi."

"Trò chơi?" Trình Lập nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu không nói chuyện, sau đó chậm rãi nói: "Có ý tứ gì?"

"Anh nhìn thấy đó, bất kể ngoại hình, dáng người... ừm... năng lực của anh đều thuộc hạng cực phẩm, em cũng lời rồi." Cô nhìn những đường cong hoàn mỹ của anh và gần như huýt sáo, "Đùa chút thì nếu anh ra sân khấu, nhất định là đầu bảng đấy, nghe nói giá đứng đầu trên thị trường cỡ năm sáu nghìn, anh - vạn cũng không vấn đề đâu... Haha, thôi nào, anh Ba, thẻ tín dụng của em cho anh quẹt..."

Cô cợt nhả nói hươu nói vượn, lại nhìn thấy vẻ mặt ngày càng u ám của anh, lúc đó mới im miệng.

"Hạn mức thẻ tín dụng của em là bao nhiêu?" Anh nhìn cô với giọng điệu và vẻ mặt lạnh lùng.

"... vạn." Cô cảm thấy bầu không khí không ổn.

"A, tối hôm qua mới vài lần, không bằng hôm nay để anh phát huy thêm hơn đi."

"Cái gì... là sao?" Cô cười khan, nhìn anh đang từ từ ngồi dậy.

"Nghĩa trên mặt chữ ấy, em chưa học toán à? Tự mình tính đi. Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, nếu làm hết sức có thể cho em miễn phí." Anh cười lạnh, cúi đầu chặn môi cô.

"Anh Ba..." Cô cầu xin.

Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ điên mất.

Anh quyết tâm muốn trừng phạt cô. Cô như bị anh ném vào lửa, cả người như sắp tan chảy.

Cô kêu lên, âm thanh trong trẻo mềm nhũn, không giống chính mình một chút nào.

Anh cắn chặt răng, tựa vào trán cô, thở dài: "Em biết sai rồi sao?"

Cô lắc đầu như một đứa trẻ ngây thơ.

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng lại mềm lòng. Anh bế cô vào phòng tắm vòi hoa sen, đến khi cánh tay anh buông ra, cô không thể đứng vững được, đành để cô dựa vào người anh, anh giúp cô gội đầu tắm rửa, giống như đột nhiên có thêm một đứa con gái cần anh hầu hạ.

Anh càng nghĩ càng giận, cắn bờ vai trắng nõn mềm mại của cô, khiến cô đau đến kêu lên một tiếng.

Phiền muốn chết, thực sự không muốn nói lý với cô.

Mặt Trình Lập vẫn tối sầm đến tận khi tắm xong. Thẩm Tầm không dám trêu chọc nữa, liền trốn vào phòng tắm sấy khô tóc.

Sấy xong, cô thấy anh ngồi hút thuốc bên cửa sổ một mình, mặc áo sơ mi trắng quần tây, đẹp trai ngay thẳng, dáng người quyến rũ. Nhưng khi anh quay lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Cái người này, đáng sợ nhất chính là một đôi sắc bén không giận mà uy, để cho anh liếc mắt một cái, phảng phất có thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng.

Thẩm Tầm cúi đầu, cầm quần áo đi vào phòng tắm, liền nghe thấy anh cười nhạt một tiếng: "Không phải là chưa từng thấy qua."

Thẩm Tầm bực bội, tính tình cũng nổi lên, cô dừng lại, ném quần áo lên giường: "Có bản lĩnh thì cũng đừng nhìn."

Đang nói, chiếc áo choàng tắm màu trắng bị tuột ra, thân hình [email protected] trụi lập tức hiện ra trước mắt Trình Lập, anh bị bất ngờ, bị sặc khói, quay đầu ho nhẹ một tiếng, cố nén xuống.

Ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn còn trong tâm trí. Làn da vốn trắng như ngọc còn hơi ửng hồng vì vừa mới tắm xong, trên đó còn sót lại dấu vết tình dc, vòng eo thon thả, bờ m ông hếch lên... Anh thầm rủa trong lòng, lạnh mặt, tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.

Đúng là người không bớt lo, vừa nơi lỏng một cái đã lên mặt. Nếu biết vừa rồi tôi không nên mềm lòng, nên đối xử tốt với cô ấy.

Thẩm Tấn đương nhiên cũng sợ anh, sau khi bốc đồng khiêu khích, nhìn quai hàm căng chặt của anh vội vàng ngoan ngoãn mặc quần áo vào, đi đến bên cạnh, mềm mại gọi một tiếng: "Trình đội..."

"Đừng gọi anh như vậy." Anh không kiên nhẫn cau mày, trong lòng cảm thấy khó xử không tả xiết.

Sao có từ một tên xưng hô vốn dễ nghe như vậy, đến miệng cô nũng nịu lại thành dính nhớp như thế.

"Anh Ba." Cô lại gọi một tiếng lanh lảnh.

Anh khẽ cau mày: "Em muốn nói gì?"

"Hôm nay em phải dọn đến ký túc xá." Cô xin.

"Tùy em." Anh ném xuống một câu.

Thẩm Tầm thu dọn đồ đạc lên xe, Trình Lập một tay cầm vô lăng, vẫn như cũ không thèm để ý.

"Anh Ba?"

"Ừm?"

"Có thật là đàn ông đều như vậy không, lên giường rồi quay mặt coi như không quen?" Cô chớp mắt, chân thành hỏi.

Một hình ảnh quyến rũ lập tức hiện lên trong đầu, Trình Lập sắc mặt cứng đờ: "Con gái nói năng chú ý một chút đi."

"Em không phải con gái," cô sắc bén chỉ ra, "Trải qua chuyện tối qua, em đâu còn là con gái nữa, nhờ ngài ban tặng đó."

Anh im lặng, quyết định không nói chuyện với cô miệng lưỡi cực giảo hoạt.

Anh khởi động xe, máy nghe nhạc được kết nối với Bluetooth tự động phát nhạc, đó là bài hát trên điện thoại di động của anh.

Tiếng kèn du dương trầm buồn vang lên, một giọng nam trầm chậm rãi cất lên:

Sara, Sara, những ký ức này thật sống động, anh sẽ vĩnh viễn không quên.

Sara, Sara, cô gái xinh đẹp, tình yêu của lòng anh.

Sara, Sara, đừng rời xa anh, đừng bỏ đi nhé.

Nghe đi nghe lại, ánh mắt Thẩm Tầm dừng trên khuôn mặt Trình Lập, bắt gặp vẻ mặt ngượng ngùng của hắn.

"Bài hát này là của Bob Dylan - Sara," cô nói.

"Ừ." Anh đáp.

"Tên WeChat của em là tên tiếng Anh của em đấy, Sara."

"Ừ." Anh hắng giọng.

"Anh thích Bob Dylan?"

"Cũng được."

"Anh thích bài hát này?"

"Cũng ổn."

"Ồ," cô kéo dài giọng, "Vậy là anh thích em lâu rồi?"

Anh mím chặt môi không nói gì.

"Anh Ba, lỗ tai của anh đỏ rồi." Thẩm Tầm nhìn anh, còn đưa tay sờ sờ, "Ha, nóng quá."

Trình Lập không thể nhịn được nữa, phanh dừng lại ở ven đường.

"Thẩm Tầm, em muốn làm gì?" Anh nhìn cô chằm chằm, nghiêm khắc hỏi.

"Anh xấu hổ sao?" Cô cười, hai mắt sáng ngời đến gần anh, "Trình đội, anh xấu hổ. Anh thích em, anh nhớ em, anh luyến tiếc em. Đồ dối trá, còn dám bảo em cút đi."

Cô tiến lên một bước, tháo bộ đàm trong xe ra, đặt ở gần miệng làm micro: "Các đồng chí và các bạn, tin vui, tin vui đây! Trình Lập anh ấy- thích- tôi—"

Nói xong cô còn không quên diễn đủ trò, chuyển sang tự mình là người xem, đáp lại những tràng pháo tay nồng nhiệt.

"Đã biết." Trong xe đột nhiên vang lên giọng nói của Giang Bắc.

"Đã biết, Trình đội." Một giọng nói xa lạ khác cũng vang lên, mang theo nụ cười.

Thẩm Tầm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Trình Lập, chỉ thấy anh sắc mặt âm trầm, giật lấy điện thoại trong tay cô, treo về chỗ cũ.

"Tại sao họ lại nghe thấy?" cô đờ đẫn hỏi.

"Cái này mà tháo xuống liền ở trạng thái nghe gọi." Trình Lập nhìn cô, cảm thấy trán phát đau, "Cám ơn em, em ném hết mặt mũi anh tích lũy mấy năm nay ở Cảnh Thanh rồi."

Kiếp trước không biết anh đã tạo nghiệt gì để để gây ra đại họa, kiếp này gặp cô nhóc này?

Hơn nữa, còn hết thuốc chữa mà thích cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio