Lúc này, nữ cảnh sát đang giảng bài đã đưa ra một phép so sánh hài hước, học sinh phá lên cười. Thẩm Tầm giơ điện thoại di động lên và chụp một bức ảnh họ cười nghiêng ngả.
Cô đã ở cùng đội công khai chống m a túy được hai ngày, từ đại học, trung học cơ sở đến tiểu học, cô đã nghe nói rất nhiều trường hợp người bắt ép học sinh dùng m a túy, cũng từng chứng kiến không ít thanh thiếu niên gia đình tan nát.
Lúc này nhìn những khuôn mặt non nớt tươi cười rạng rỡ kia, trong lòng cô có chút nặng trĩu.
"Sếp à, ăn cơm đi." Giang Bắc mở cửa xe ngồi vào, đem hộp cơm trong tay đưa cho Trình Lập ở ghế sau.
"Của tôi đâu? Cơm thịt kho tàu mà tôi gọi đâu rồi?" Trương Tử Ninh lật tung cái túi.
"Ở dưới!" Giang Bắc giễu cợt, "Xem đức hạnh của cậu đi, giống như quỷ chết đói đầu thai."
"Tôi ở chỗ này nhìn chằm chằm cả đêm. Thể lực tiêu hao nghiêm trọng, cần phải bồi bổ một chút." Trương Tử Ninh mở hộp cơm trưa và bắt đầu ngấu nghiến.
"Sếp không phải cũng nhìn chằm chằm với cậu cả đêm sao?" Giang Bắc khinh thường nói, nhưng vẫn đưa lon Red Bull trong tay cho cậu, "Cẩn thận sặc đấy."
"Nếu không sao gọi là sếp." Trương Tử Ninh cầm hộp cơm, quay lại cười nịnh nọt với Trình Lập, thấy người sau đang ăn từng miếng, không khỏi hỏi: "Trình đội, anh không ăn sao?"
"Ừ." Trình Lập nhàn nhạt đáp.
Trương Tử Ninh nháy mắt đầy ẩn ý với Giang Bắc.
"Này, râu của em dài ra rồi, còn kiểu tóc này nữa, vãi thật." Trương Tử Ninh nhìn mình trong kính chiếu hậu rồi thở dài, "May quá chị Tầm không ở đây, nếu không lại quở em."
Cậu vừa dứt lời liền bắt gặp một đôi mắt đen thâm trầm trong gương. Trình Lập liếc nhìn một cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cửa lớn nằm chéo đối diện với đường cái có khảm năm chữ đồng "Xưởng gỗ Kim Minh".
Cô đã đi hai ngày, họ cũng ở lại đây hai ngày. Các đồng nghiệp khác trong đội lần lượt nhìn chằm chằm vào công ty chè Tư Vân và Xưởng hàng khô Hồng Tâm.
"Để em gửi tin nhắn WeChat cho chị Tầm, hỏi xem chị ấy thế nào." Trương Tử Ninh lấy điện thoại ra, cúi đầu và nở một nụ cười đắc ý theo góc nhìn của Trình Lập. Haha, thật là một điều tuyệt vời khi có thể giao tiếp trôi chảy giữa người này với người kia. Sếp tức chết, vui sướng quá.
"Ừm, chị ấy nói mình ổn, còn hỏi thăm sức khỏe em," Trương Tử Ninh một bên và cơm, một bên giơ điện thoại di động lên, "A, icon chị ấy gửi thật đáng yêu."
Trên màn hình điện thoại di động của cậu là icon một cô gái dễ thương đang mỉm cười nhìn bọn họ, trên đầu hiện lên ba chữ "Bạn có khỏe không?".
Giang Bắc nhịn không được trừng cậu một cái, tên thối này đúng là muốn tìm đường chết, không cảm thấy ánh mắt sau lưng đều biến thành đao sao?
"Đổ rác đi." Một hộp cơm từ phía sau ném tới, trúng mấy miếng thịt kho mà Trương Tử Ninh đang định ăn.
"Sếp à, em còn chưa ăn xong." Trương Tử Ninh buồn bực xoay người, yếu ớt kháng nghị.
"Ăn ít một chút, còn trẻ mà đã có bụng rồi." Trình Lập nhìn cậu, đôi mắt đen không chút độ ấm.
"Nào có?" Trương Tử Ninh nhìn xuống bụng, vẻ mặt oan uổng.
"Mau đi, nói đi liền đi." Giang Bắc thúc giục, khóe miệng khẽ nhếch — thật là một tên ngốc, đoạt phụ nữ của sếp.
Trình Lập dựa lưng vào ghế, cầm điện thoại lên.
Hai ngày qua, điện thoại di động của anh ấy dường như trở nên yên tĩnh lạ thường.
Sau khi nhấp vào WeChat, ngón tay của anh dừng ở cái tên Tầm Bảo. Trên trang đối thoại, cô gái nhỏ nhón chân hôn chàng trai cao hết lần này đến lần khác. Cô gái đó giống như biểu tình mà Trương Tử Ninh nhận được. Anh nhấn biểu tượng cảm xúc, nhấp vào "Xem album", thêm nhiều biểu tượng cảm xúc hiện ra, bao gồm cả cô bé và cậu bé, một số nói "cảm ơn", một số nói "Em đang tức đó", và một số nói "Nhớ em".
Anh không bao giờ sử dụng icon khi trò chuyện trên WeChat, bởi vì anh cảm thấy trẻ con. Những điều có thể diễn đạt rõ ràng bằng chữ thì tại sao phải làm nhiều điều buồn nôn như vậy?
Nhưng ngón tay lại như không nghe sai khiến, nhấp vào tải xuống.
Sau khi tải xuống bộ biểu tượng cảm xúc này, anh lướt qua chúng, không hiểu sao cảm thấy có chút bực mình. Anh ta đang làm gì vậy? Chẳng lẽ IQ cũng bị cô gái kia kéo xuống? Sau khi thoát khỏi trang trò chuyện, anh nhấp vào vòng kết nối bạn bè và vuốt một cách tùy tiện, nhưng đột nhiên ánh mắt ngừng lại.
Chỉ hai phút trước, Thẩm Tầm đã đăng một bức ảnh.
Bức ảnh làm mờ mặt mọi người, là trong một lớp học, có thể thấy một đám trẻ con đang cười vui vẻ.
Cô đã viết một đoạn cảm nghĩ sau:
"Khi chúng ta đến thế giới này, đều dùng hai mắt tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, chúng ta đều mơ về một tương lai tươi sáng, mong ở nơi bùn bùn dơ bẩn thỉu cũng nở một đóa hoa, ở nơi hắc ám nhin thấy ánh sáng. Chỉ là về sau, điều gì đã khiến một số người từ bỏ ước mơ tươi đẹp ban đầu, mất đi niềm tin vào cuộc sống và giữ vững bản chất của mình ở nhân gian?"
Trình Lập nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt cụp xuống sâu thẳm như biển.
Chỉ có bản thân anh biết, trong lồ ng ngực mình đột nhiên dâng trào, giống như có thứ gì đó đang khẽ run rẩy, sắp thoát ra khỏi kén.
Vuốt hình đại diện của cô gái nhỏ bằng những ngón tay thon dài, anh chợt ước khuôn mặt nghiêng nghiêng kia có thể quay lại nhìn anh. Anh cũng muốn trở thành quả táo trong tay cô, gần như vậy để có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của ấy.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc nâng lên hạ xuống của cô. Có lẽ những gì mắt thấy tai nghe trong hai ngày qua khiến cô khá cảm động. Rốt cuộc, cô cũng là một người nhạy cảm như vậy.
Lúc này, cô cũng đang ở trên WeChat, nhưng không nói chuyện với anh. Xem ra lần này cô giận anh thật rồi.
Quên đi, anh thầm thở dài. Trước giờ chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, thua chút tự tôn thì tính là gì? Anh mở lại đoạn hội thoại với cô, đang định gõ chữ, lại nghe thấy Giang Bắc hét lớn: "Sếp, nhìn kìa!"
"Chính là người này," Trương Tử Ninh nhìn một người đàn ông đang đi vào Xưởng gỗ Kim Minh cách đó không xa và so sánh với bức ảnh trên điện thoại, "Hôm trước hắn ta cũng đã đến Xưởng đồ khô Hồng Tâm."
"Bắt giữ hắn lại, tìm kiểu cặn kẽ hắn ta." Trình Lập nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Lúc này, một cuộc gọi đến, anh trả lời: "Xin chào, Thẩm đội."
"Lâu rồi không gặp, Trình đội." Một giọng nói lớn vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Ngài có chỉ thị gì đây?" Trình Lập hơi nhếch miệng.
"Cho cậu một tin tức," Thẩm Chấn Khi cảm thán, "Tên nhóc nhà cậu đúng tốt số, có một cục trưởng vững chắc chống lưng là đã giành được ưu thế về phía mình. Đại đội đặc nhiệm cảnh sát vũ trang của tôi chỉ có thể may áo cưới cho cậu thôi."
"Sao vậy được, quân cảnh người một nhà mà." Trình Lập bình tĩnh nói. (quân đội + cảnh sát).
"Còn làm trò với tôi," Thẩm Chấn Phi khẽ hừ một tiếng, "Cậu nói Lâm Dục hắn làm sĩ quan quân đội đời không thích hợp, nhất định cứ phải làm cảnh sát thì chứng minh cái gì? Tên đó rời khỏi ông già thì là cái gì?"
"Thành tích cá nhân của anh ấy xứng đáng với vị trí hiện tại." Trình Lập trả lời.
"Xem cậu sốt ruột bảo vệ chủ tử của mình kìa, được rồi, tôi không nói nhảm với cậu nữa, cậu cũng là một kẻ lập dị không thích sống thoải mái." Thẩm Chấn Phi nói xong lời chế giễu, giọng nói trở nên nghiêm túc, "Người của tôi đang ở khu vực biên giới phía tây đã tìm thấy những điểm bất thường trong trại, chúng tôi nghi ngờ có thể có một điểm trao đổi ở đó."
"Có chuyện gì phiền phức sao?" Trình Lập mẫn cảm nghe được trong giọng nói của ông có chút băn khoăn.
"Đó là một khu trường học, có hơn đứa trẻ đang theo."
"Được, tôi hiểu rồi." Đôi mắt đen của Trình Lập trầm xuống, giọng điệu trở lên nghiêm túc, "Hãy gửi tất cả những tin tức mà chú có đến đây, chúng tôi sẽ nghiên cứu."
Chờ khi Trình Lập nhớ gửi cho Thẩm Tầm một tin nhắn WeChat thì đã đến đêm.
Anh nhìn con trỏ nhấp nháy trong hộp nhập liệu, nhưng không biết phải nói gì. Xin lỗi? Em khỏe không? Đang làm gì đó? Vừa nghĩ xong, anh đột nhiên có chút tức giận. Chẳng lẽ cô nhóc này quên anh rồi sao? Không phải nói thích anh sao? Không phải rảnh không có gì cũng thích trêu chọc chọc anh sao? Không phải lúc anh không để ý đến cô, bộ dạng dạng cô như muốn sống muốn chết sao? Bây giờ im lặng như vậy có ý gì? Cô chạy ra ngoài đến một nơi như nào? Gửi một cái icon khó vậy sao?
Đêm thật dài, anh đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó dưới ánh mặt trời, áo choàng tắm của cô rơi ra, dáng người tinh xảo như ngọc chạm khắc, trong suốt.
Miệng khô lưỡi khô. Anh đột ngột ngồi dậy, ném điện thoại sang một bên.
Điên rồi, ngủ.
Nửa đêm, anh ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh thông báo tắt máy.
Cả đêm anh mất ngủ.
"Sao tôi cảm thấy mấy ngày nay sếp mấy người trông có chút tang thương?" Vào ngày thứ tư sau khi Thẩm Tầm rời đi, một đồng nghiệp nữ trong cục và Vương Tiểu Mỹ từ tòa nhà văn phòng đi ra, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trình Lập, không thể không hỏi.
"Còn ổn mà." Vương Tiểu Mỹ nhìn đối tượng mà bọn họ đang thảo luận — trên quai hàm nghiêm khắc đã xuất hiện vài sợi ria mép, càng thêm chút tục tằng.
"Chà, ngược lại thêm chút suy sút đây." nữ đồng nghiệp thở dài, "Có ngoại hình cũng tốt, muốn làm gì thì làm... Ây da, tôi thức cả đêm thì đắp vài miếng mặt nạ cũng không bù đắp được, già rồi già rồi."