Jimmy không hiểu tại sao không được tin tức gì của Alex cả. Cô không gọi điện thoại, cũng không đến thăm. Bà Valerie cũng bảo không nhìn thấy Alex ở hồ bơi cả tuần nay, mà cũng không gặp Coop ở đây nữa. Cuối cùng khi gặp ông ta thì trông Coop có vẻ buồn, khiến bà ngần ngại không muốn nói chuyện, chỉ lặng lẽ bơi. Sau cùng, khi lên tiếng với bà, ông hỏi thăm Jimmy.
- Nó đã khá hơn, - bà nói – Không ngớt phàn nà. Suốt ngày chỉ nhìn thấy tôi nó đâm chán. Giá chống nạn đi được, chắc nó thấy dễ chịu hơn – Coop chỉ gật đầu. Và khi Valerie hỏi thăm Alex, ông đã yên lặng một lúc lâu. Nhìn ông bà thấy trong đôi mắt Coop một vẻ khổ sở tuyệt vọng trước đó bà chưa hề nhìn thấy. Đây là điều rất lạ với con người như Coop, vì ông lúc nào cũng giỏi che giấy mọi thứ, ngay cả chính mình. Giờ thì chuyện ấy không còn nữa. Ông không còn là một vị thần mà là một con người thường, và con người thường biết đau khổ. Đôi khi còn đau khổ rất nhiều.
- Tôi không gặp cô ấy nữa. – Ông nói vẻ khổ sở. Valerie chợt ngừng tay lại khi đang dùng khăn tắm lau khô tóc. Bà thấy như tất cả nỗi buồn khổ của ông dồn cả trong câu nói trên.
- Tôi rất buồn – Bà không dám hỏi thêm chuyện gì đã xảy ra. Bà thấy thương hại cho cả hai người, nhưng cho dù là Coop đã lấy quyết định đúng, nhất là cho Alex.
- Tôi cũng buồn lắm! – Coop thành thật nói – Để cô ấy đi, chẳng khác gì từ bỏ cái ảo tưởng cuối cùng của tôi, nhưng làm thế tốt hơn – ông không cho bà biết chuyện nợ nần của mình, hoặc việc ông đã không lấy Alex vì tiền bạc.
- Làm một người trưởng thành, chẳng phải là điều sung sướng, phải không? – Valerie hỏi vẻ đồng cảm. – Tôi ghét chuyện đó.
- Tôi cũng thế - Ông mỉm cười nhìn bà. Bà ta là một người đàn bà tốt, và Alex cũng vậy, vì thế mà ông không lợi dụng ôc. Có lẽ lần đầu tiên trong đời, ông thấy mình đã yêu thật sự.
- Ông qua dùng tối với chúng tôi nhé! – Valerie đề nghị. – Ông và Jimmy có thể cùng ngồi nhìn nhau cau có và than thân trách phận.
Coop lắc đầu. Lần đầu tiên trong đời ông không muốn gặp ai cả, không muốn chuyện trò, không muốn đi chơi hay đi ăn uống.
- Ý kiến của bả cám dỗ tôi lắm – Coop cười lớn – nhưng có lẽ phải vài ba hôm nữa mới được – Hay vài ba năm, vài ba thế kỷ. Ông ngạc nhiên thấy mình nhớ Alex vô cùng. Cô đã trở thành một thói quen rất ngọt ngào, ông không thể quên được.
Valerie không nói gì chuyện ấy với Jimmy trong mấy ngày sau đó. Nhưng khi anh lại bắt đầu thấy bực bội vì sự im lặng của Alex, cuối cùng bà đã dịu dàng bảo con:
- Có lẽ cô ta đang bị đau nhức ở quả tim.
- Thế nghĩa là sao? – Jimmy cau có hỏi lại. Anh đang bực bội vì phải bó người trên chiếc xe lăn và chân bị bó bột, và vì Alex dường như đã hoàn toàn quên mình.
- Có lẽ cô ấy và Coop thôi không gặp nhau nữa. Chắc chắn vậy. Má gặp Coop cách đây mấy hôm, cho má biết thế. Chắc cả hai khổ sở về chuyện này lắm. Có lẽ vì thế mà con không có tin tức gì từ cô ấy.
Jimmy ngồi thật yên lặng khi nghe mẹ anh nói. Sau khi suy nghĩ về chuyện này ba ngày, anh gọi Alex ở bệnh viện, nhưng ở đây bảo hôm ấy cô nghỉ phiên trực và ở nhà cô, gọi máy nhắn tin cũng không thấy trả lời. Thêm một tuần lễ nữa Jimmy mới gọi được cho Alex ở bệnh viện.
- Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Cô chết rồi hay sao mà không nghe tin tức gì cả? – Giọng Jimmy hơi gay gắt. Anh đã gắt gỏng với mẹ cả buổi sáng và nhớ đến những lần trò chuyện cùng Alex, người duy nhất mà anh đã thổ lộ tâm sự.
- Vâng, tôi như chết rồi... hay... Tôi bận làm việc – Giọng nói Alex như người chực khóc. Cô đã khóc trong hai tuần lễ nay.
- Tôi hiểu. – Giọng Jimmy chợt dịu hẳn. Anh biết Alex đang rất khổ sở. – Má tôi đã cho tôi biết câu chuyện.
- Làm sao bà biết được.
- Chắc Coop nói với bà. Bà gặp ông ấy ở hồ bơi. Alex, tôi rất buồn. Tôi biết cô rất khổ sở về chuyện ấy.
- Vâng, rất khổ. Câu chuyện cũng khá phức tạp. Ông ấy dường như bị một day dứt gì về lương tâm đó.
- Có được lương tâm như vậy là tốt rồi. – Jimmy vẫn không ưa Coop. – Tuần rồi họ gỡ mấy khuôn bột và cho tôi thứ nhỏ hơn để tôi có thể đi đứng chút đỉnh. Thay xong, tôi ghé đến thăm cô được không?
- Được lắm chứ - Cô không muốn đến thăm Jimmy, sợ gặp lại Coop gây thêm đau khổ cho cả cô lẫn ông.
- Tôi không biết làm thế nào để gọi cô. Hầu như lúc nào cô cũng làm việc, tôi lại không có điện thoại. Tôi nghỉ trong một căn phòng đầy những đống đồ bẩn cần giặt.
- Nghe cũng hấp dẫn đấy.
- Ồ, không đâu. Ôi, Jimmy, tôi thấy khổ sở lắm. Tôi nghĩ ông ấy làm thế là đúng, nhưng tôi thật tình yêu ông ấy. Ông bảo với tôi là ông quá già và không muốn có con. Ông ấy còn nhiều vấn đề khác nữa mà không muốn tôi phải lo giải quyết. Tôi nghĩ là ông đang cố làm một người cao thượng. Ý nghĩ già mà ngốc ngếch thế!
- Tôi nghĩ, ông ta đang làm một con người đàng hoàng – Jimmy nói vẻ thành thật – Và ông ta đang làm đúng – Ông rất đúng khi bảo là quá già đối với cô và cô nên có con cái. Khi cô được tuổi thì ông ta đã tuổi rồi.
- Có lẽ chuyện ấy chẳng đáng quan tâm. – Giọng Alex nghe vẫn rất thiểu não – Cô hiện vẫn rất nhớ Coop. Chưa bao giờ cô gặp được một người như ông.
- Có lẽ chẳng đáng quan tâm thật. Nhưng cô có thật sự từ bỏ ý định sinh con không? Và cho dù cô cố gắng thuyết phục, chắc chẳng bao giờ ông ta chịu tham gia làm chuyện ấy đâu – Cô biết Jimmy nói đúng. Khi Jimmy gặp tai nạn, Coop đã hoàn toàn đứng tránh xa, bảo đến thăm anh ta ở bệnh viện là "khó chịu". Về lâu dài, cô cần một người đàn ông sẵn lòng làm những gì dễ chịu và khó chịu nữa. Coop chẳng bao giờ làm thế. Và Alex không thích tí nào khía cạnh ấy của con người ông khi được nhìn thấy.
- Tôi không biết. Hiện tôi chỉ cảm thấy mình như thứ bị vứt bỏ- Cô thấy dễ chịu được phơi bày tâm sự với Jimmy, người duy nhất mà cô trò chuyện kể từ sau bữa ăn trưa với Taryn khi hai người chuyện trò về sự cố trên. Cô con gái này của Coop đã tỏ ra thông cảm và cho quyết định của Coop là đúng. Một phần con người Alex cũng bảo thế, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn.
- Chắc cô sẽ thấy mình trong trạng thái ấy một thời gian. Qua kinh nghiệm cá nhân, Jimmy biết rất rõ điểm này. Người kể từ sau tai nạn, anh đã thấy khá hơn nhiều – Khi họ tháo băng bột ở chân, tôi sẽ đưa cô đi ăn tối.
- Tôi là người bạn đồng hành không ra gì đâu!
- Nhiều lúc tôi cũng vậy. Tôi cứ làm cho má tôi nhức đầu. Không biết làm sao bà chịu nỗi tôi.
- Tôi chắc bà yêu thương anh.
Khi Jimmy gọi lại ngày hôm sau như đã hứa, dường như Alex đã khá hơn. Cứ thế anh gọi cho Alex hàng ngày cho đến khi họ tháo băng bột chân. Để ăn mừng dịp này, Jimmy đã đưa Alex đi ăn tối. Valerie lái xe và thấy Alex trông không đến nỗi tệ như bà nghĩ. Đúng là một cú sốc mạnh đối với cô ta, nhưng về lây dài nó có tác dụng tốt. Cũng khó mà nói chắc, nhưng bà hy vọng thế.
Coop lại trò chuyện với bà nữa về chuyện ấy. Ông đã lao mình vào một loạt các phim quảng các để khuây khỏa nỗi buồn. Hiện ông chỉ còn lo vụ xét nghiệm DNA của Charlene. Ông bảo bà trước đó một ngày.
- Này Valerie, tôi thề không bao giờ đi chơi với một phụ nữ nào khác. Giọng ông đầy tức giận, và bã đã cười lớn chế nhạo:
- Sao tôi có thể tin được ông? Ngay cả lúc ông nằm trên giường chờ chết năm tuổi mà tuyên bố một câu như thế tôi cũng không tin nữa... Coop, cả cuộc đời ông toàn là những người đàn bà – Trong mấy tuần lễ qua, hai người đã trở thành bạn. Coop cũng như Valerie, cả hai đều rất cởi mở với nhau.
- Đúng sự thật, - Ông trầm ngâm một lúc rồi thêm – Nhưng trong hầu hết các trường hợp, họ đều là những người không biết được về tiền của cô, sự việc có thể đã khác hẳn. Tôi biết chuyện đó ngay từ lúc gặp cô. Tình cảm đối với cô và những thứ tôi cần cô giúp là hai yếu tố tôi không thể nào tách rời ra được. Cuối cùng chúng làm tôi lúng túng – Ông đã xem xét lại bao nhiêu lần vấn đề này, và cuối cùng thế nào nó cũng đưa đến một điều: sự bối rối. Và rồi, sau cùng ông đã chắc là mình làm đúng. Có lần ông còn thú nhận với Valerie là Alex quá trẻ. Lần đầu tiên ông thú nhận chuyện đó.
- Coop, tôi vẫn cho là ông đã làm đúng – Valerie nhận xét. Mặc dù tôi cũng thông cảm nếu ông cưới Alex. Cô ấy là một phụ nữ đặc biệt, và cô ấy yêu ông – Trong thâm tâm, bà hy vọng ông không làm thế, vì lợi ích của Alex.
- Tôi cũng yêu Alex. Nhưng sự thật là tôi không muốn cưới Alex. Và chắc chắn không muốn có con với cô ấy. Tôi cảm thấy nếu tôi phải cưới Alex thì đó chỉ vì tôi cần tiền của cô ấy. Người chuyên lo kế toán cho tôi muốn tôi làm thế.
- Ông tính làm sao để giải quyết những vấn đề ấy – Giọng bà có chút quan tâm.
- Phải kiếm một vai trong một cuốn phim lớn – Ông trầm ngâm đáp – Hay phải thực hiện nhiều cuốn phim loại quảng cáo tồi.
Coop đã bảo người đại diện của ông là mình sẵn sàng nhận đóng những vai khác nhau thay vì những vai trước giờ ông vẫn đóng. Ông còn xét đến vai những người lớn tuổi, một người cha hay một ông cụ, không còn đòi hỏi phải đóng vai chính nữa. Coop thấy đau lòng khi đưa ra những điểm mới ấy, và người đại diện của ông tuy cũng vô cùng sửng sốt trước sự thay đổi này. Nhưng thấy có nhiều hy vọng cho ông hơn trong thập niên qua.
Mãi đến hôm tháng Coop mới trở lại bình thường như cũ và Alex dường như cũng vui vẻ hơn. Valerie đã lái xe đưa Jimmy đến bệnh viện gặp cô nhiều lần, và vào một dịp cuối tuần nọ, khi biết Coop đi xa, Alex đã đến ngôi nhà cạnh cổng của Jimmy ăn tối với Mark và Taryn. Mấy đứa nhỏ của Mark đã về nhà lại sau ngày tháng và cuối cùng đã đồng ý đến dự lễ cưới của mẹ chúng. Mark rất hài lòng về quyết định ấy của con.
- Chúng tôi đã đính hôn – Mark nhìn Taryn nói. Cả hai thấy có chút e lệ, nhưng rõ ràng đã xúc động mạnh, và yêu nhau thật sự.
- Xin chúc mừng. – Alex nói, và chợt thấy lòng mình nhói lên với nỗi đau cũ. Cô vẫn nhớ Coop, nhớ khoảng thời gian hai người chung sống và không bao giờ ngờ là cuộc tình đã chấm dứt nhanh như thế. Vết thương ấy vẫn còn thấm sâu trong lòng cô.
Jimmy đang khập khễnh với đôi nạng quanh phòng trong khi Valerie đang cố thuyết phục anh về thăm nhà ở CapeCode cuối mùa hè.
- Má, con không thể bỏ công việc được. Sớm muộn gì cũng phải làm việc lại – Anh đã hứa sẽ trở về làm việc tuần lễ tới. Với đôi nạng, chắc anh không thể đi viếng thăm từng nhà, nhưng ít nhất cũng được gặp họ ở văn phòng. Valerie lái xe đưa anh đi làm và dự tính sẽ ở lại cho đến khi Jimmy đi đứng và lái xe bình thường trở lại.
- Tôi thấy mình như một đứa bé khi má tôi lái xe đưa tôi đi làm hàng ngày và dẫn tôi vào phòng tắm – anh bảo Alex như thế, và cô đã trách Jimmy:
- Anh phải lấy làm sung sướng có được một người mẹ như bà – Không khí buổi ăn tối rất vui vẻ cho tất cả mọi người. Trong khi lái xe về nhà, Alex lại băn khoăn nghĩ đến Coop, không biết ông đang làm gì. Cô biết ông đã bay qua Florida trong hai ngày làm một cuốn phim loại quảng cáo trên một chiếc thuyền buồm. Nhưng ông đã không gọi cho cô. Ông bảo tốt hơn hết cả hai không nói chuyện với nhau trong một thời gian, dù ông hy vọng một ngày nào đó họ sẽ thành bạn. Nhưng vào lúc này, cái viễn cảnh ấy đối với cô chẳng có gì đáng vui cả. Cô vẫn còn yêu ông.
Mấy đứa nhỏ của Mark trở về nhà sau ngày tháng . Ba ngày sau đó, Alex nhìn lên lịch, thấy đó là ngày cuộc xét nghiệm DNA của Charlene. Kết quả dự liện sẽ có ngày sau. Cô băn khoăn không biết kết quả sẽ ra sao, và khi nào thì cô được tin đó. Nhưng hai tuần lễ sau ngày đó Coop đã gọi cho cô. Ông đang rất phấn khởi nên khi nghe được tin là nhấc máy gọi Alex ngay, muốn cùng cô chia sẻ niềm vui với mình.
- Không phải con anh. – Ông vào đề ngay sau khi hỏi thăm sức khỏe của cô. – Anh nghĩ chắc em cũng muốn biết tin đó nên đã gọi cho em. Tuyệt quá phải không em? Anh không còn bị kẹt với vụ này nũa.
- Con của ai vậy, anh có biết không? – Alex cũng mừng cho ông, nhưng nghe lại giọng nói của ông, tim cô như đau nhói.
- Không. Anh đếch cần biết con của ai, chỉ cần biết không phải con của mình. Trong đời, chưa bao giờ anh thấy nhẹ người đi như thế. Ở vào cỡ tuổi anh, không thể nào sinh con được, con hợp pháp hay con ngoại hôn cũng thế. – Ông muốn nhắc Alex, và có thể cho chính ông nữa, là ông không phải là người đàn ông hợp với cô trong trường hợp cô hãy còn luyến tiếc. Ông cũng thấy nhớ Alex, nhưng cứ mỗi ngày qua, ông càng tin chắc là mình đã làm được khi chấm dứt cuộc tình ấy, và cũng càng tin chắc là cô thuộc về một người đàn ông muốn sinh con cái.
- Chắc Charlene sẽ thất vọng lắm – Alex nói trong khi suy nghĩ về những điều ông vừa nói. Cô biết ông rất lo lắng về vụ này trong mấy tháng nay.
- Như một kẻ đi tự vẫn. Bố đứa bé chắc là một gã bán xăng ở đâu đó và cô ta sẽ không nhận được trợ cấp nào hay một căn hộ ở Bel Air. Đáng cho một người như cô ta lắm. Cả hai cười lớn. Tiếng cười của Coop nghe có vẻ sảng khoái hơn nhiều so với trước đây. Tuần lễ kế đó, Alex nhìn thấy trên trang một tờ báo loại lá cải ở một tiệm sách báo, hàng tít " Đứa bé của người tình Cooper Winslow không phải là con ông". Cô biết ngay người đại diện báo chi của ông đã cung cấp cho họ mẩu tin ấy. Vậy là Coop đã được minh oan. Giờ ông đã được tự do, không còn bị ràng buộc gì nữa, chỉ còn các chi phiếu phải trả, và Alex trong cảnh cô đơn. Nhưng ông đã nói rõ khi gọi điện thoại cho cô là sẽ không trở lại với cô, không chỉ vì lợi ích của cô mà còn của ông nữa. Ông thấy việc chung sống với một người phụ nữ nhỏ hơn mình tuổi không còn là điều hợp lý nữa. Thời thế đã đổi thay. Và ông cũng thế.
- Đúng. Đúng! – Alex nói khi Jimmy đã trách cô đã làm việc nhiều hơn thường lệ. Coop không bao giờ gặp được cô lại nữa. – Nên tôi vẫn nhớ ông. Không có mấy người được như ông ấy.
- Đó có thể là điều tốt cũng nên, Jimmy trêu cô. Anh đã bắt đầu làm việc lại và thấy khỏe hơn trước đây, ngủ ngon, lên cân nhờ những bữa ăn Valerie nấu. Trước mắt cô còn một tháng để chuẩn bị các vết thương bên ngoài trước khi tất cả băng bó được tháo bỏ hẳn. Jimmy ngày càng vui tươi hơn trong khi Alex cũng dần dà lấy lại con người cũ và thích dành nhiều thì giờ gặp gỡ Jimmy. Maggie mất đã được tháng, Coop xa Alex cũng đã được một tháng, vết thương lòng của hai người dần lành lại.
Một tối nọ Jimmy cùng cô đi ăn ở một nhà hàng Trung Hoa. Không như mọi lần Valerie vẫn lái xe cho anh, lần này anh đã dùng taxi vì bà có hẹn đi ăn tối, và Alex hứa sẽ lái xe đưa anh về lại nhà sau đó. Anh đã bảo Alex:
- Này, tôi thấy cô nên bắt đầu hẹn hò đi chơi.
- Thật vậy sao? – Alex vui vẻ hỏi lại. – Và ai chỉ định anh làm người bảo vệ cuộc sống tình cảm của tôi?
- Bạn bè với nhau phải làm vậy, đúng không? Cô hãy còn quá trẻ, không thể đi luyến tiếc một người đàn ông mà cô chỉ hẹn hò gặp gỡ trong , tháng. Cô cần phải bước ra lại thế giới bên ngoài và bắt đầu một cuộc sống mời. – Không khí của hai người giờ đây đã thân mật hơn, nên cả hai đều rất cởi mở, đều cùng chia sẻ một mối dây thân hữu đầy ý nghĩa.
- Cảm ơn bác sĩ của tình yêu. Cho bác sĩ biết nhé, tôi chưa sẵn sàng làm chuyện đó.
- Ồ, nhảm nhí. Đừng nói nhảm thế. Cô không có can đảm.
- Không, không phải vậy – Rồi Alex chữa lại – Được rồi, tôi có e ngại thôi. Hơn nữa, cũng quá bận. Không có thì giờ cho những cuộc hẹn hò như thế. Tôi là bác sĩ mà.
- Tôi không tin chuyện đó. Khi đi chơi với Coop, cô đã là bác sĩ rồi. Vậy có sự khác biệt nào?
- Tôi. Tôi đang bị một vết thương – Nhưng đôi mắt cô lại có vẻ cười cợt khi nói thế. Cô vẫn chưa tìm được một người nào khác để hẹn hò, nhất là một người tầm cỡ như Coop. Ông là một người tình tuyệt vời cho dù mối liên hệ giữa hai người không có nghĩa sẽ kéo dài mãi suốt đời. Cô đã bắt đầu nhìn thấy điều đó, dù vẫn mơ ước được như thế.
- Tôi không nghĩ là cô đang khổ với vết thương, mà cô lười và sợ hãi.
- Thế còn anh? – Alex quay lại tấn công Jimmy.
- Tôi khác. Tôi bị chấn động, bàng hoàng, và tôi đang trong thời kỳ tang chế. – Jimmy nói bằng một giọng nghiêm trang, nhưng trông anh không đến nỗi tiều tụy như lần đầu tiên cô gặp. – Nhưng rồi đây tôi cũng sẽ đi chơi với một phụ nữ nào đó. Má tôi và tôi đã nói nhiều về chuyện này. Bà đã nhìn lại những ngày tháng sau khi bố tôi mất, và bảo là đã phạm sai lầm lớn khi không chịu trở về lại thế giới bình thường. Tôi cho là bà đang hối tiếc chuyện đó.
- Má anh là một phụ nữ tuyệt vời – Alex rất có tình cảm với bà và thường bảo Jimmy may mắn có được một bà mẹ như thế.
- Vâng, tôi biết. Và bà cũng vô cùng cô đơn nữa. Tôi nghĩ là bà rất thích sống ở ay với tôi. Tôi đã bảo bà dời qua ở luôn đây.
- Anh nghĩ bà có thể làm thế không?
- Thành thật mà nói, chắc không. Bà thích Boston, và thấy thoải mái sống ở đấy với ngôi nhà của chúng tôi ở Cape. Bà thường dành suốt cả mùa hè ở đấy, đi dạo quanh, sửa sang nơi ờ. Chắc bà sẽ trở về lại ngay sau khi tôi tháo băng bột, và chắc bà đang sốt ruột muốn trở về lại đấy.
- Anh có thích qua đấy không?
- Thỉnh thoảng thôi. Đó là nơi còn rất nhiều kỷ niệm về Maggie nên anh đã quyết định đến mùa hè sau mới về, hy vọng lúc ấy mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
- Tôi ghét ngôi nhà của chúng tôi ở New Port, - Alex nói- Nó cũng chẳng khác mấy ngôi nhà của Coop, chỉ lớn hơn. Lúc nào tôi cũng thấy nó có vẻ kỳ cục đối với một ngôi nhà nằm tern bờ biển. Khi còn bé tôi ao ước có những thứ gì đơn giản hơn, giống như những đứa trẻ khác. Lúc nào tôi cũng có những thứ lớn nhất, tốt nhất và đắt tiền nhất. Chúng thường làm tôi thấy bối rối – Ngôi nhà ở Palm Beach còn lớn hơn, và Alex cũng chẳng thích nó tí nào.
- Tôi có thể thấy được là những thứ đó đã tạo nên một ảnh hưởng tâm lý rất mạnh đối với cô – Jimmy trêu cô trong khi hai người đang ngồi nhấp trà, và Alex kêu đã ăn quá nhiều. – Nhìn cô ta chẳng có lúc nào cô mặc một bộ quần áo cho ra hồn, cô chẳng có một chiếc quần Jean nào mà không bị rách. Cô lái chiếc xe trông như mua từ một nghĩa địa xe, và theo như lời cô nói thì căn phòng cô sống như một nơi chứa đồ phế thải. Rõ ràng là cô đã bị chứng bệnh tâm thần, sợ tất cả những thứ gì là đàng hoàng hay đắt tiền. Đây cũng là nhận xét trước kia anh vẫn đưa ra với Maggie.
- Anh không thấy hài lòng về những gì anh thấy ở tôi à? – Alex không bất mãn trước nhận xét trên của anh mà còn thấy vui thích nữa.
- Đâu phải thế. Cô trông được lắm chứ, nếu nhìn đến cảnh cô phải mặc bộ đồ bệnh viện gần như hầu hết thời gian cô làm việc ở đó. Tôi chỉ phàn nàn về chiếc xe và căn hộ cô ở thôi.
- Và cuộc sống tình cảm của tôi, hay cuộc sống thiếu tình cảm của tôi – Đừng quên chuyện đó. Còn điều gì ông không hài lòng về tôi nữa, ông O'Connor.
- Còn, - Jimmy nhìn thẳng vào đôi mắt nâu mượt như nhung của cô – Alex, cô không nghĩ là tôi nghiêm chỉnh hay sao? – Giọng anh như lạc đi khi nói câu trên.
Alex ngơ ngác hỏi lại:
- Thế anh thấy tôi cần nghĩ là anh nghiêm chỉnh về chuyện gì?
- Có lẽ tôi yêu cô, - Jimmy nhẹ nhàng nói. Anh không biết chắc phản ứng của cô và rất sợ cô sẽ ghét mình sau đề nghị đó. Đêm trước đó, mẹ anh đã khuyến khích Jimmy nói như thế khi hai mẹ con trò chuyện.
- Anh làm sao? Anh điên rồi à? – Alex có vẻ sửng sốt trước đề nghị trên.
- Đó không phải là câu trả lời mà tôi hy vọng. Vâng có lẽ tôi điên thật. Tôi không thích nhìn thấy cô đi với Coop, vì lúc nào tôi cũng cho ông ấy không phải là người hợp với cô. Tôi cũng thấy mình là con người đúng cho cô. Tôi chắc là chưa, nhưng một ngày nào đó tôi muốn thành con người ấy. Hay ít nhất tôi cũng muốn làm một ứng viên thật sự. – Jimmy nói, vẻ thành thật trong khi Alex nhìn anh với vẻ kinh ngạc. – Có thể thoạt đầu chuyện này cũng làm tôi thấy khổ sở - Vì Maggie. Nhưng có lẽ cũng chẳng khổ nhiều như tôi nghĩ. Nó cũng giống như chuyện tháo gỡ những băng bột ở chân ra rồi bắt đầu đi lại. Nhưng cô là người phụ nữ duy nhất đã tạo cho tôi những cảm nghĩ mà tôi từng có với Maggie – Cô ấy là người phụ nữ rất đặc biệt và cô cũng thế... Tôi chẳng biết mình đang nói gì, chỉ biết là hiện chúng ta đang ở đây, và tôi thấy yêu mến cô, và muốn nhìn thấy những gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cho nó một cơ may. Chắc cô cho tôi là một gã mất trí vì tôi ăn nói chẳng đâu vào đâu, như một gã hồ đồ.
- À, đâu có gì, chẳng có sao – Alex dịu dàng bảo Jimmy – Tôi cũng sợ, và cũng mến anh nữa... lúc nào cũng vậy... tôi vô cùng hoảng sợ khi nghĩ anh có thể không sống được sau tai nạn ấy, và chỉ mong sao anh qua khỏi cơn hôn mê và sống lại... và anh đã sống lại thật... và giờ đây Coop cũng đã đi rồi. Tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy đên, nhưng chúng ta hãy từ từ được không? Để chờ xem...
Jimmy ngồi nhìn cô mỉm cười. Anh không chắc lắm về những gì mà anh và Alex đang nói, hay những cảm nghĩ của cả hai, ngoài chuyện là họ đã mến nhau. Có lẽ như thế cũng đủ rồi. Cả hai đều là người tốt, đều xứng đáng có được một người bạn tâm đầu ý hợp cho cuộc sống của họ. Liệu anh và Alex có chứng tỏ được là người xứng đáng cho nhau hay không thì còn phải chờ xem, nhưng ít nhất đây cũng là khởi đầu cho một hứa hẹn nếu một ngày nào đó họ yêu nhau.
Cả hai đã mở rộng những cánh cửa, và đang ở ngưỡng cửa của sự khởi đầu ấy. Đó là tất cả những gì họ hy vọng, hay họ dồn vào lúc này. Và như thế cũng đủ. Chưa ai trong hai người sẵn sàng tiến thêm.
Khi Alex lái xe đưa anh về lại nhà sau bữa ăn tối, cả cô lẫn Jimmy đều thấy nhẹ nhàng thoải mái, ngại ngùng, hy vọng và sợ hãi. Và khi Alex đưa anh lên các bậc thềm, Jimmy chợt quay người lại mỉm cười rồi nghiêng người xuống hôn cô. Anh suýt trượt ngã. Alex đã lớn tiếng trách khi đỡ anh lên giường ngủ.
- Anh điên hay sao mà hôn em ở đây. Có thể anh ngã xuống các bậc thềm, giết chết cả em và anh nữa.
- Đừng lớn tiếng như thế - Jimmy vui vẻ mắng lại.
- Vậy anh đừng làm những chuyện ngốc nghếc như thế nữa nhé. Alex nói trong khi Jimmy lại hôn cô. Vài phút sau, Alex bước xuống dưới và từ phòng khách gọi lên bảo: - Anh hãy chuyển lời đến má anh là em cảm ơn bà – Về những gì bà đã đem đến cho hai người, đã khuyến khích Jimmy sống trở lại, và sau cùng để hình bóng Maggie tan đi, ít nhất cũng có những hy vọng cho cả hai vì họ còn trẻ, còn có cả một cuộc sống trước mắt. Alex mỉm cười một mình khi lái xe về nhà. Và trong phòng ngủ của ngôi nhà cạnh cổng, Jimmy cũng trầm ngâm mỉm cười. Cuộc sống đôi khi đây những hiểm nguy, và nỗi thống khổ, nhưng mẹ anh đã nói đúng. Đã đến lúc phải dành cho cuộc sống của mình một cơ may. Đã đến lúc cho một khởi điểm mới.