Chưa từng nghĩ tới, bọn họ cứ như vậy mà gặp lại.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Ngày ba mươi.
Dịch Gia Ngôn xách hành lý ra cửa, trợ lý đã đỗ xe chờ sẵn ở bên ngoài.
Nam Kiều đứng ở cửa chính, đưa mắt nhìn anh dần đi càng xa.
"Trở về đi, Nam Kiều." Dịch Gia Ngôn bỏ hành lý vào cốp xe, sau đó quay đầu nhìn cô, "Bên ngoài gió lớn đấy."
Nam Kiều không nhúc nhích. Cô cảm thấy nếu như không nhìn anh kỹ một chút, lần này anh đi, không biết sau khi trở về sẽ khác đi bao nhiêu...
Dịch Gia Ngôn thấy cô ngây ngốc đứng cạnh cửa liền nhịn không được mà cười. Anh tới gần, thay cô cài lại áo khoác, mắt thấy dáng vẻ phiền muộn của cô.
"Làm sao vậy? Không nỡ rời xa anh Gia Ngôn của em sao?"
Nam Kiều lắc đầu.
"Lắc đầu là ý gì? Tức là bỏ được hay là không nỡ?" Ý cười của anh ngày càng nồng đậm.
Nam Kiều đàng hoàng trả lời: "Không nỡ."
"Cô bé ngốc." Dịch Gia Ngôn cười thành tiếng, muốn xoa đầu cô một cái, nhưng ngại cô quá mẫn cảm đối với hành động này, anh chỉ nhéo chóp mũi của cô, "Mười ngày nửa tháng mà thôi, anh sẽ trở về."
Mười ngày nửa tháng mà thôi?
Nam Kiều nhìn anh, trầm mặc không nói lời nào.
Dịch Gia Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, "Được rồi, nếu em còn không về, một hồi anh sẽ trễ chuyến bay đấy."
Anh bước lên xe, sau đó hạ cửa sổ ghế lái, nhìn Nam Kiều cười: "Tự chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé!"
Chiếc xe nhanh chóng đi xa.
Nam Kiều từ cửa nhà đi thẳng ra giữa đường, cho đến khi đuôi xe khuất sau ngã rẽ, cô vẫn còn đứng yên tại chỗ, quên mất rời đi.
Gió trời cuối thu thổi qua người có chút lạnh, cô nắm lấy áo khoác ngoài, bước nhanh về hướng cửa chính.
"Nam Kiều."
Sau lưng bỗng có người gọi.
Nam Kiều nghi hoặc quay đầu, phát hiện ở hàng rào của vườn hoa đối diện có một người đang đứng. Ánh đèn chiếu xuống làm cho bóng của hắn kéo dài trên đường, yên lặng trải dài dưới đất, không nhìn rõ bóng hình.
Cô do dự đứng tại chỗ, cảnh giác hỏi một tiếng: "Ai vậy?"
Từ hàng rào, người kia chậm rãi đi ra, thân ảnh giống như bức tranh thuỷ mặc, dần dần lộ ra, nhờ có ánh đèn mà màu sắc trên người cũng nhìn thấy rõ hơn.
Hàng mi kia, đôi mắt kia, hết sức quen thuộc.
Hắn từ đường đối diện mà tới, chỉ mặc áo thun đơn bạc cùng áo khoác jacket. Dù nhiều năm trôi qua, hắn đã cao hơn rất nhiều, phong cách cũng thay đổi không ít, nhưng mà Nam Kiều chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhận ra hắn.
Cô giống như bị yểm bùa, yên lặng đứng tại chỗ, không tin nổi kêu ra tên của hắn: "A Cận?"
Đêm, là xa hoa truỵ lạc.
Hơn một giờ biến mất, chủ xướng rốt cục cũng trở về, không nói một lời nào liền đi lên đài, tiếng thét chói tai vang lên khi hắn một tay cầm ghita điện, tay còn lại điều chỉnh microphone.
Đám người bên dưới ầm ĩ hô to: "A Cận, A Cận, A Cận,..."
Đa số là giọng của nữ giới, cũng có giọng của phái nam.
"Đi đâu vậy?" Mùa Xuân sau lưng nén giọng hỏi: "Không nói tiếng nào đã đi, để lại một mớ rối rắm, lão Phương gấp tới mức muốn chỉnh chết chúng ta."
Lão Phương là xa đông lão bản [], giờ phút này ngồi phía đang hung hăng trừng mắt Cận Viễn.
Mập Mạp cười hì hì, nói: "Chắc chắn là nhìn trúng cô nàng nào rồi, ra ngoài theo đuổi người ta đó!"
Cận Viễn liếc nhìn hắn một cái, tay cầm ghita điện thử âm mấy cái, thấp giọng nói: "Hát "Đào vong"."
"Lâu rồi chưa hát, sao tự nhiên lại nhớ tới vậy?" Mập Mạp không hiểu, "Mình quên mất tiết tấu đó rồi."
Cận Viễn không nói chuyện, cầm ghita, ánh mắt ngừng tại một chỗ khuất. Hắn thẳng người đứng dưới ngọn đèn, đương nhiên đã chuẩn bị xong.
Nhịp trống vang lên mà náo động màn đêm yên tĩnh, tiếng Bass và tiếng ghita sôi trào.
Trong quán bar, người trên đài trầm thấp ôn nhu cất giọng, bắt đầu hát vào điệp khúc:
Giống như vô đích đào vong,
Một đường lảo đảo phi nước đại,
Không biết ngày mai sẽ thế nào?
Bất quá là một con bướm nhỏ,
Trong đêm tối dài vô tận đó,
Tìm kiếm một ánh lửa nhỏ hồng.
Ánh mắt hắn yên lặng nhìn chằm chằm góc khuất kia.
Em là đêm tối.
Là ánh lửa.
Anh là kẻ đào vong.
Rõ ràng là đứng trong góc khuất ít người chú ý, nhưng Nam Kiều lại có cảm giác, toàn bộ ánh đèn trong quán đều chiếu xuống mình, không có chỗ trốn.
Kỹ năng của Cận Viễn không tính là giỏi, thanh âm phát ra không đủ hoa lệ, nhưng vẫn tạm ổn.
Hắn chỉ yên tĩnh nhìn Nam Kiều, gần như dồn hết tình cảm của mình để hát bài ấy cho cô nghe.
Tiếng ca như thế rất khiến người ta hoài niệm.
Năm đó học sơ nhị, người thân duy nhất của Cận Viễn trúng gió, liệt nửa người, đánh mất năng lực tự gánh vác, sau đó bị bệnh liệt giường. Hắn bỏ học, vừa phải ra ngoài làm công, vừa phải chăm lo cho bà nội, chỉ có âm nhạc là thứ duy nhất mà hắn kiên trì.
Lần đầu tiên Nam Kiều nhìn thấy hắn chơi ghita, trên trán của cô đã vì hắn mà có thêm một vết sẹo thể chất.
Ngày hôm đó, Cận Viễn chờ cô tan học ở trước cổng trường, hỏi cô: "Muốn đi nghe nhạc không?"
Cô nghi hoặc hỏi: "Nghe nhạc? Cái gì nhạc?"
Mặt hắn hơi đỏ, nhưng vẫn giả bộ trấn định, nói: "Đi với tôi là biết."
Giữa hè khô nóng khó chịu, Cận Viễn ngồi trong đình viện, cúi đầu chơi ghita, cất giọng hát.
Nhiều năm sau, Nam Kiều mặc dù không còn nhớ rõ hôm đó hắn hát cái gì, nhưng cảnh tượng đó, cô mãi mãi không bao giờ quên được.
Chạng vạng, mùi nhang muỗi nhàn nhạt trong không khí. Trên trán hắn đã sớm óng ánh mồ hôi, dáng vẻ lúc nhắm mắt ca hát thoạt nhìn ôn nhu, dưới hoàng hôn vàng cam một màu vỏ quýt.
Cận Viễn mở mắt, hỏi cô: "Thế nào?"
Nam Kiều cười, vỗ tay: "Tuyệt vời! Tuyệt vời!"
Hắn lập tức đỏ mặt, cố gắng che giấu ngượng ngùng, mỉm cười: "Vậy em cảm thấy, tôi theo nghiệp ca sĩ, có được không?"
Nam Kiều ngẩn người.
Trong tiềm thức, cô biết rằng một người cho dù từ nhỏ đã sớm theo đuổi con đường này, nhưng vẫn là rất khó đi.
Nhưng người trước mắt này, cái gì cũng không có, nghèo rớt mồng tơi, chỉ có một lão bà yếu bệnh trong nhà, là... một gánh nặng trên vai.
Dừng một chút, cô nói: "Chỉ cần anh muốn, không gì không thể."
Trong một khoảnh khắc, cô nhìn thấy hắn ôm ghita, hai mắt sáng như sao trời.
Chỉ tiếc rằng, lúc đó Nam Kiều không biết, Cận Viễn sống mười sáu năm qua, cô chính là người duy nhất thừa nhận ước mơ này của hắn.
Sau đó, dần xảy ra nhiều chuyện hơn...
Lần đầu tiên Cận Viễn đưa cô đi gặp Mùa Xuân và Mập Mạp, nhìn thấy trong quán snooker rách nát, Mập Mạp nhếch miệng cười ngây ngô với Mùa Xuân, giá đỡ trống xanh xanh đỏ đỏ, thanh Bass loè loẹt.
Cận Viễn lần đầu đưa nàng tới xem bọn hắn "biểu diễn", bọn hắn ra sức trên đài, mà ở dưới đài, cô là người duy nhất ngồi xem.
...
Nam Kiều nghe thấy giọng hát của Cận Viễn, toàn bộ ký ức ở thị trấn Ngô trở về, cuồn cuộn trong đầu.
Đến khi kết thúc bài hát, đám người náo động lên mới kéo lại ý thức của cô.
Cận Viễn từ trên đài nhảy xuống, đi xuyên qua đám người, giống như dũng sĩ vượt mọi chông gai, thẳng một đường đi tới trước mặt cô.
Dùi trống trong tay Mập Mạp phút chốc rơi xuống, Mùa Xuân cũng há to miệng, mà hắn chỉ yên lặng đứng trước mặt Nam Kiều, cười hỏi: "Thế nào?"
Hệt như hoàng hôn ngày đó, rõ ràng là Cận Viễn lo lắng bất an nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh, mặc kệ hai tai đã đỏ hồng.
Nam Kiều há to miệng, nói: "Rất hay."
Hắn bỗng lắc đầu, không đồng ý: "Lúc trước, phản ứng của em không phải thế này."
"..."
"Em cười, vỗ tay hẳn hoi, nói "tuyệt vời" "tuyệt vời"."
Đã nhiều năm như vậy, Nam Kiều chưa từng nghĩ tới, bọn họ cứ như vậy mà gặp lại, càng không nghĩ tới, Cận Viễn đi tới thành phố cô ở, từ một thiếu niên chỉ có Rock n" Roll đã trở thành dạng này.
Trên đài, hắn vẫn hát, người trong phòng, vì hắn mà điên cuồng.
Nhưng đứng trước mặt cô, một Cận Viễn ngượng ngùng tươi cười, vẫn hoàn toàn giống như thiếu niên năm xưa.
Nam Kiều cười, vỗ tay: "Rất tuyệt, rất tuyệt!"
Khoảnh khắc chạm mắt với con ngươi sáng như sao trời của hắn, Nam Kiều bỗng dưng muốn khóc.
_____
[] Xa đông lão bản: đại khái là hung dữ, doạ người.