.
Trước kia mỗi lần Tống Mộ Hàn nhìn thấy vết sẹo trên người tôi, trong mắt xẹt qua một chút hối hận. Hắn nói với tôi nhiều lần, rằng một năm trước khi gặp tôi hắn đã từng trở lại huyện A, nhưng còn chưa tìm được ân nhân cứu mạng thì nhận được tin mẹ bị bệnh, cho nên Tống Mộ Hàn phải gấp rút trở về Bắc Kinh.
Tôi nghĩ tới đêm mưa trong con hẻm đó, chậm rãi nói: “Có lẽ lần đó anh đã đến trường tìm nên mới xuất hiện ở đầu hẻm.”
Dường như Tống Mộ Hàn nhớ lại điều gì, mặt mày hắn tái mét.
Lúc đó tôi đang bị Trương Thiến - kẻ cầm đầu đám bắt nạt tôi chặn trong hẻm nhỏ.
Tôi liều mạng giãy giụa nhưng cuối cùng chẳng địch nổi nhiều người như vậy. Trong lúc tôi tuyệt vọng thì nhìn thấy có một thiếu niên đi qua đầu hẻm.
“Lúc đó tôi hét lên cầu cứu nhưng anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi đi ngay lập tức.”
Đến nay tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của Tống Mộ Hàn. Ánh mắt của hắn tựa như đang nhìn thấy rác rưởi, liếc nhìn tôi một cách nhẹ nhàng.
Sau khi Tống Mộ Hàn rời đi, đám Trương Thiến cười nhạo tôi một phen.
“Lục Noãn, mày thật hèn hạ, đến lúc này rồi vẫn không quên quyến rũ đàn ông đúng không?”
Đồng phục của tôi bị kéo ra, quần áo bên trong bị cắt tơi tả, họ cười cợt xung quanh tôi, lấy điện thoại ra và chụp hình.
“Lẳng lơ, thích quyến rũ đàn ông đúng không? Bây giờ tao sẽ chụp hình lại cảnh tao nhã này của mày.”
Tôi vô lực nhắm mắt lại, rơi xuống vực sâu tối tăm.
“Đừng nói nữa…Xin em đừng nói nữa Tiểu Noãn…”
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của tôi, Tống Mộ Hàn nghẹn ngào: “Anh xin lỗi…Xin lỗi em, Tiểu Noãn, anh không biết đó là em, nếu anh biết sớm hơn anh…”
“Không sao đâu, tất cả đã qua rồi, hơn nữa tính ra anh cũng không có nghĩa vụ phải cứu tôi, là tôi quá ích kỷ, vì để trả thù Lục Trân Châu mà quấn lấy anh.”
Tôi nói: “Tống Mộ Hàn, bây giờ coi như chúng ta kết thúc, được chứ?”