Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

chương 48: có nhớ anh không ?!?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Sau khi Kiều Tịnh trở về chung cư, tắm rửa đơn giản, ở trong phòng tắm cô nhìn qua gương, thấy trên vai cùng phía sau lưng toàn những dấu hôn rậm rạp.

Mặt cô đỏ bừng, tức giận phùng má, hốc mắt ửng đỏ. Lúc đó cô thế mà lại ném bình hoa trật hướng, nên ném vào đầu Thẩm Luân mới phải.

Tay phải không thể chạm nước, cho nên chỉ tắm rửa qua loa, thay quần áo hàng ngày, trang điểm nhẹ một chút.

Trong phòng khách, Thời Trần và Diêu Diêu đang điều chỉnh máy quay.

“Ánh sáng thích hợp rồi, không cần dùng thêm ứng dụng nữa, như vậy khi phát sóng sẽ làm cho mọi người cảm thấy em ấy quá giả tạo.” Thời Trần cường điệu nói, Diêu Diêu gật đầu, cẩn thận quan sát máy quay.

Kiều Tịnh bước xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng này, ngẩn ra một lúc, lên tiếng nói: “Có cần khoa trương như vậy không, dùng điện thoại cũng được mà? Hiện giờ chất lượng hình ảnh của điện thoại cũng không tồi.”

Diêu Diêu nói: “Đúng đó, nhưng mà Thời ca nói như vậy mới chuyên nghiệp.”

Kiều Tịnh nghe thấy khẽ gật đầu.

Thời Trần đem đoạn video đêm đó ở hành lang biệt thư đăng lên mạng, những lời đồn đãi về Kiều Tịnh hoàn toàn biến mất.

Chỉ là sau khi Kiều Tịnh xảy ra chuyện đó, vẫn chưa từng lên tiếng thanh minh cho mình, chờ đoạn video ngắn kia đăng lên W, dường như đây chính là một cái tát thật mạnh vào mặt đám antifan cùng đám thủy quân chuyên đặt điều nói xấu kia.

Nhưng vẫn có vài bình luận nói xấu cô, bảo cô vì giao dịch không thành, khiến cho nhà trai phẫn nộ mới hành động quá khích.

Mục đích Kiều Tịnh quay đoạn video này là vì, thứ nhất cô muốn trần thuật lại việc mình xém bị cưỡng hiếp là sự thật, thứ hai, tỏ vẻ đáng thương không thể quá lố, mặc dù cô tai tiếng đầy người, nhưng cô muốn lên tiếng an ủi những người gặp hoàn cảnh giống như mình.

Đúng rồi, còn phải để bàn tay bị thương xuất hiện trên ống kính một chút.

Đoạn video ngắn dài phút, được Thời Trần biên tập cắt ghép, cuối cùng chỉ còn lại phút, đúng giờ rưỡi, đăng lên W của Kiều Tịnh.

Đồng thời, Thời Trần đã sớm liên lạc với những tài khoản trăm vạn fans trên W, để bọn họ sôi nổi chia sẻ đoạn video này, còn nhờ sự trợ giúp của thuỷ quân và fans hâm mộ, không đến nửa tiếng, đã đứng vị trí NO. trên bảng hot search.

Trong video, Kiều Tịnh với gương mặt nhợt nhạt mỉm cười, cố ý đưa tay phải bị thương xuất hiện trước máy quay: “…… Sau khi nói rõ sự việc phát sinh đêm đó, tôi còn có vài lời muốn nhắn nhủ. Hiện giờ phái nữ của chúng ta luôn là đối tượng dễ bị ức hiếp, tôi hy vọng những người có cùng cảnh ngộ với tôi, có thể kiên cường đứng lên đấu tranh cho bản thân mình, phải biết bảo vệ tốt bản thân của mình. Mong mọi người thấu hiểu và tôn trọng cho những cô gái ấy. Xin cảm ơn mọi người.”

Video kết thúc.

Vốn dĩ những tình huống cẩu huyết như vậy vẫn thường xuyên xảy ra trong giới giải trí, nhưng trong đoạn video, lời cuối cùng Kiều Tịnh có nói về vấn đề phái nữ phải tự biết bảo vệ bản thân mình, nhất thời được mọi người nồng nhiệt đón nhận.

[Thực sự tôi cảm nhận sâu sắc về vấn đề này, nhớ năm ấy mới vừa tốt nghiệp, trong lúc dùng cơm với lãnh đạo đã bị chiếm tiện nghi, đồng nghiệp nhìn thấy còn nói tôi là đồ không có liêm sỉ, trời ạ, xã hội này đối xử không công bằng với phái nữ của chúng ta.]

[Đau lòng cho Kiều Kiều quá, cái tên đàn ông kia phải bị bỏ tù ngay, để bọn người trong đó đánh hắn ta một trận! [ icon tức giận]]

[Bọn đàn ông đều là đồ cặn bã. Những tên khốn đó là đồ súc sinh. [icon doge]]

[QAQ đừng gom đũa cả nắm, tôi chính là một người đàn ông tốt, muốn bày tỏ với Kiều Kiều ~]

[Thật quá đáng! Khi sự việc phát sinh đám phóng viên còn nói những lời tổn thương đến đương sự, nếu cái tên xấu xa kia có tội, thì bọn phóng viên chính là đồng phạm. Chưa biết rõ sự thật, đã vu khống người ta, @Kiều Tịnh hy vọng cô cũng sẽ kiện bọn họ!]

Trên mạng đề tài này không ngừng nóng lên, không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.

Thời Trần nói: “Anh đã liên lạc với luật sư, kiện những người đưa tin sai sự thật. Không thể để hình tượng của em có vết nhơ, tốn bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải lấy lại danh dự cho em.”

Đêm đó, Kiều Tịnh nhận được lời mời kết bạn của một số lạ trên Wechat.

Cô không chấp nhận.

Qua một lúc, số điện thoại kia lại một lần nữa giửi lời mời, còn ghi chú Thẩm Luân.

Kiều Tịnh mím môi.

Trước đó tài khoản Wechat của Thẩm Luân đã bị cô cho vào danh sách đen, theo lý mà nói, cho dù Thẩm Luân có gửi bao nhiêu lời mời kết bạn cô cũng sẽ không chấp nhận. Kết quả anh lại đổi số điện thoại, còn đặc biệt ghi chú tên mình lên đó.

Hai chữ này, đối với cô chính là một sự uy hiếp. Cô suy nghĩ, do dự không biết có nên chấp nhận lời mời kết bạn hay không.

Thẩm Luân là một kẻ vô liêm sỉ, trải qua sự việc bị giam lỏng trong căn biệt thự kia, cho dù Kiều Tịnh có tức giận cách mấy cũng phải hạ xuống, cô suy nghĩ thật cẩn thận, cô bướng bỉnh với Thẩm Luân làm gì, cô chỉ là một linh hồn xuyên vào đây. Hơn nữa hệ thống giao nhiệm vụ cho cô thay thế nguyên thân hoàn thành cốt truyện, cần gì phải quản đến việc nam chính yêu ai muốn ai, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ là được rồi, đến thời điểm thích hợp, cô cũng phải rời đi thôi.

Cô cần gì phải đâm đầu vào chỗ chết.

Nghĩ như vậy, Kiều Tịnh cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tại sao nam chính lại yêu cô. Quả nhiên nam chính thuộc thể loại M, thích tự mình tìm ngược, đang yên đang lành lại muốn người khác đánh mình, xém chút nữa đã bị bình hoa đập vào đầu.

Không được, hôm nào đó cô phải đi tìm nữ chính nói chuyện một phen, chia sẻ kinh nghiệm, có lẽ sau khi Ôn Thư học xong, sẽ làm nam chính hồi tâm chuyển ý.

Kiều Tịnh vừa mới tắm xong, mái tóc dài buông xoã trên vai che đi những dấu hôn mờ nhạt. Cô nằm trên giường, một tay chống cằm, vẻ mặt khó xử.

Reng reng reng ——

Lúc này, đột nhiên điện thoại trong tay vang lên, trên màn hình là dãy số xa lạ.

Hiện giờ Kiều Tịnh luôn cảnh giác cao độ đối với những số điện thoại lạ, một năm cô không nhận được bao nhiêu cuộc gọi từ số lạ, tám chín phần đây là số điện thoại của tên vô liêm sỉ Thẩm Luân gọi đến, nháy mắt mọi số lạ đều gắn mác của anh.

Kiều Tịnh không bắt máy.

Kết quả một lúc sau, dãy số đó lại gọi tiếp. Cô thực sự sợ anh rồi, cầm điện thoại bắt máy.

“Sao bắt máy lâu vậy?”

Trong điện thoại, giọng nói dịu dàng của Thẩm Luân vang lên.

Kiều Tịnh giải thích: “Ừ, vừa mới tắm xong.”

Cô đang nói dối, nhưng cô không dám nói thật, bởi vì sợ nam chính sẽ từ trong điện thoại nhảy ra bóp chết cô.

Nhớ lúc còn ở biệt thư, lần đó anh từng ra tay ấn cô lên tường, thực sự cô sợ đến mức tay chân mềm nhũn.

Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy lúc đó mình quá can đảm, nhưng bởi vì nam chính ra tay quá tàn nhẫn khiến cô cản thấy căm phẫn, không phải cô không biết giận, một khi cô phản nghịch, cô cũng không biết bản thân mình sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Thẩm Luân cười khẽ hai tiếng. Chỉ là tiếng cười đó, có vẻ rất cô đơn.

“Nhận được hoa chưa?”

“Nhận được rồi.”

Thẩm Luân gửi một bó hoa sơn chi đến nơi ở mới của cô, vẫn như những lần trước, bó hoa kia đang nằm ngây ngốc trong thùng rác nhà cô.

Đầu đây bên kia, Thẩm Luân chần chờ thật lâu, yết hậu khẽ động, không nhịn được lại hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Nhớ anh cái rắm!

Chỉ cần anh một không làm phiền, khỏi phải nói Kiều Tịnh có biết bao nhiêu vui mừng.

Nhưng cô cũng không muốn chọc giận anh, nếu để anh nổi điên sẽ lại ra tay giết người. Vì thế đành nói lời trái với lương tâm: “Nhớ.”

“Nhớ ai?”

Cô cắn răng, nhẫn nhịn nói: “Thẩm Luân, anh đừng quá đáng, hiện giờ tôi không phải là bạn gái của anh, anh dựa vào đâu bảo tôi nói những lời nói này với anh?”

Dựa vào đâu à?

Thẩm Luân đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, trên người mặc áo tắm, trên xương quai xanh gợi cảm còn dính vài giọt nước, anh nhìn cảnh đêm, cười trầm thấp: “Dựa vào việc anh muốn theo đuổi em.”

“…..”

Kiều Tịnh cảm thấy ghê tởm liền cúp điện thoại. Cái tên vô lại này, cho anh chút màu sắc, anh đã muốn mở phường nhuộm.

Kiều Tịnh chỉnh điện thoại im lặng, tắt đèn, đi ngủ.

Ở chung cư cao tầng, Thẩm Luân đứng bên cạnh cửa sổ nhìn màn hình điện thoại đã tắt, khoé môi chợt cong lên.

Anh thà để cô sợ anh, như vậy, ít nhất cô vẫn sẽ chịu nhận điện thoại của anh. Chỉ cần cô còn để ý anh, trong mắt cô còn có anh, anh nguyện ý chờ đợi cô.

Anh không muốn cưỡng ép cô, cũng sẽ cho cô đủ không gian để thở.

Thẩm Luân lại gửi lời mời kết bạn trên Wechat cho cô một lần nữa, còn ghi chú ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Kiều Tịnh đến công ty, tinh thần có chút sa sút.

Diêu Diêu đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, xoa bóp vai cho cô, cô nói cảm ơn, nhắm mắt lại hưởng thụ một lúc.

“Tối qua chị ngủ không ngon à?” Diêu Diêu hỏi, Kiều Tịnh ừ một tiếng.

Bởi vì sau khi nhận điện thoại của Thẩm Luân, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi, kết quả suốt một đêm đều nằm mơ thấy cảnh tượng Thẩm Luân bóp cổ mình.

Sau đó Kiều Tịnh tỉnh lại, mở điện thoại lên, nhìn thấy lời mời kết bạn của Thẩm Luân, cô tức giận làm lơ.

Đến gần giữa trưa, Diêu Diêu chạy vào, nói: “Thời ca, vừa rồi trợ lý Trần Thiến của tổng giám đốc bảo em vào đây nói, buổi tối các cổ đông trong công ty có tổ chức một bữa tiệc xã giao gọi chị Kiều Tịnh đi cùng.”

Thời Trần nhíu mày, nhìn về phía Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh hỏi: “Đó là bữa tiệc gì?”

“Chính là một vài cổ đông cấp cao trong công ty muốn tụ hợp ăn uống bàn công việc với nhau.” Diêu Diêu mơ hồ không nói rõ.

Diêu Diêu chưa từng tham gia, nên không hiểu rõ.

Thời Trần biết rõ, liền giải thích: “Trước kia em có Thẩm Luân chống lưng, cho nên công ty không sắp xếp em tham dự những bữa tiệc như vậy. Trên thực tế, có rất nhiều tiểu thần tượng như em trong công ty, đều phải trải qua loại tiệc này. Em yên tâm, những bữa tiệc xã giao như vậy ở giới nào cũng có, em không có bất kì tâm tư gì, sẽ không xảy ra chuyện đâu. Hơn nữa vừa mới xảy ra sự việc kia, em đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, chỉ số an toàn tăng gấp đôi. Đừng lo lắng, tối nay anh sẽ đi cùng em.”

“Vâng.” Kiều Tịnh gật đầu.

Có Thời Trần bên cạnh, cô cảm thấy rất an tâm. Mắt thấy đã gần giữa trưa, Thời Trần dẫn Kiều Tịnh và Diêu Diêu, ba người cùng ra ngoài dùng bữa trưa, sau đó đưa Kiều Tịnh về nhà. Hơn bốn giờ chiều, Thời Trần đón Kiều Tịnh đến nhà hàng.

Kiều Tịnh ngoài ý muốn lại nhìn thấy Ôn Thư.

“Ôn Thư.” Kiều Tịnh gọi một tiếng.

Nghe thấy có người gọi mình, Ôn Thư quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Tịnh, sắc mặt Ôn Thư trở nên lãnh đạm không muốn trả lời Kiều Tịnh.

Phải hành động thôi, nếu nữ chính đã không muốn qua, cô buộc lòng phải tiến đến.

Cô bước đến, kéo Ôn Thư qua một bên, thấp giọng nói: “Ôn Thư, tôi thực sự lo lắng thay cô đấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio