Gió nhẹ se lạnh, trong chính sảnh của Lương Vương phủ đã ngồi đầy khách khứa.
Lâm Phong là Thân Vương tôn quý, đương nhiên ngồi ở vị trí cao.
Hắn có lẽ là vì thể hiện chiêu hiền đãi sĩ hoặc là mượn sức người khác, cố ý dặn dò hạ nhân, mặt khác, ở dưới bên tay phải hắn kê thêm mấy cái bàn nhỏ, cách hắn chỉ có nửa bước mà thôi.
Mà ngoài ba vị đại nhân đến từ Đại Lý Tự còn có Lại Bộ Hộ Bộ Thượng Thư hai nơi, đều ngồi ở phía sau mấy cái bàn nhỏ kia.
Mọi người nói cười quá nửa, ngoài sảnh đã là lúc gần chính ngọ, Lâm Phong liếc mắt quan sát thời gian bên ngoài một cái, tiện tay gọi tiểu tư đến dặn dò hai câu.
Đợi đến khi tiểu tư đi xuống, chỉ khoảng chừng một khắc, phút chốc liền cùng với tiếng nhạc trong sảnh này nhẹ nhàng vang lên.
Trân tu mỹ thực sớm đã chuẩn bị tốt liên tiếp được đưa lên, đồng thời cũng chính là thời điểm ca nữ vũ cơ hiện đang lui xuống trang điểm chuẩn bị tiến lên biểu diễn.
Mọi người ở đây đơn giản là đều đã quen với loại cảnh tượng này, đối diện với những tỳ nữ nối đuôi nhau tiến vào vẫn tự chiếu cố nói chuyện với nhau, từ những chuyện nhỏ nhặt gần đây trên triều đến những chuyện cổ quái kỳ lạ trong kinh.
Ngẫu nhiên cũng có người nhắc tới Thụy Vương điện hạ bị cấm túc, nhưng không ai phát hiện, mỗi lần bọn họ nhắc tới "Thụy Vương", trong loạt lớn vũ cơ luôn có một người động tác vốn không nhịp nhàng, càng trở nên kỳ quái.
Huyền Ảnh tận lực siết chặt bụng dưới, lắc lư trái phải đều bó tay bó chân.
Không có hắn, chỉ là Huyền Ảnh thật sự lo lắng, động tác của hắn lớn hơn một chút sẽ kéo rách chiếc váy quấn chặt trên người.
Những chiếc váy thích hợp mặc trên người vũ cơ, đổi lại trên người Huyền Ảnh một chút thích hợp cũng mảy may không có.
Nhất là những người khác đều búi tóc giống mây, một cây trâm hoa mai màu sắc càng rực rỡ thêm diễm sắc, duy chỉ có đôi tay bị phế kia của Huyền Ảnh vật lộn nửa ngày cũng không thể buộc được mái tóc đen.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn trúng khôi thủ trong số vũ cơ, đánh ngã người rồi thay thế vị trí của đối phương, hoàn toàn để mái tóc đen tản mát rơi trên đầu vai.
Lại nhắm mắt lột áo váy của đối phương, miệng lẩm bẩm "Đắc tội", cuối cùng lộ ra khuôn mặt đỏ bừng tiến vào trong hàng ngũ vũ cơ.
Đợi đến khi những người khác phát hiện chỗ không đúng, những người này đã đến trước mặt các khách khứa, ngay cả những vũ cơ này trong lòng cũng biết không đúng, nhưng không dám làm ồn lên.
Các nàng chỉ có thể nhịn lại, nhân tiện thỉnh thoảng chắn trước người Huyền Ảnh để che chắn, chỉ sợ bị tên gia hỏa đột nhiên xuất hiện này liên lụy.
Huyền Ảnh không ngờ tới còn có loại trợ lực này, trong lúc nhất thời lại không biết là tốt hay xấu.
Tất cả những động tác nhỏ mờ ám này đều chỉ phát sinh trong nhóm vũ cơ, Lâm Phong hoàn toàn không đi quản những chuyện nhỏ nhặt này, đồng thời cũng sẽ không đi để ý người biểu diễn trước mắt là bộ dáng gì.
Cho dù có người phát hiện trong nhóm vũ cơ có người không giống lắm, nhưng nhìn đối phương ngoại trừ hơi cao lớn tráng kiện một chút thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Bọn họ chỉ coi như là trò lừa mới mà Lương Vương điện hạ nghĩ ra, nhưng thật sự nghiên cứu kỹ thì ngược lại không có.
Huyền Ảnh đong đưa lắc lư dần thích ứng với cái váy gò bó, hắn cuối cùng cũng có thể hơi ngẩng đầu gật một cái, âm thầm xác định vị trí cùng hộ vệ trái phải của Lương Vương, cũng chậm rãi đi tới gần.
Mà lúc này mới có thể thấy rõ, trên mặt của Huyền Ảnh tô quẹt xanh xanh hồng hồng đến mức một lời khó nói hết.
Đừng nói Lương Vương vừa mới giày vò hắn một khoảng thời gian như vậy, cho dù là Tạ Dật Tiềm đứng ở trước mặt hắn, chỉ sợ cũng phải nửa ngày mới có thể nhận ra.
Phấn trắng trát lên khuôn mặt có thể so với bột mì, còn có một mảng lớn phấn trang điểm cùng với các loại son phấn khác không biết tên gọi.
Huyền Ảnh lúc ấy còn cảm khái một câu: "Thì ra còn có mánh khóe kinh diễm hơn so với thuật dịch dung!"
Nhưng một lần được tới Lương Vương phủ này, Huyền Ảnh mới phát hiện mình lại còn có hai ba phần thiên phú nam phẫn nữ trang, đương nhiên cũng không muốn có lần thứ hai là được rồi.
Cảnh tượng thay đổi!
Đoàn vũ cơ vây quanh Huyền Ảnh không biết người ở giữa này lại làm sao nữa, nhưng vì phối hợp với hắn, vẫn là không thể không vội vàng để theo kịp nhịp chân của hắn.
Mà nhạc công cách đó không xa không biết tình hình, nhưng cũng kịp thời điều chỉnh tiết tấu.
Trong lúc nhất thời, mọi người hoàn toàn bị Huyền Ảnh vô thức điều động phối hợp.
"! Hahaha, điện hạ nói đùa, có thể đi theo điện hạ là phúc khí của chúng thần mới đúng.
" Lý Thanh Tuyền cười nói, dư quang nhìn thấy mấy vũ cơ đến gần cũng không để ý lắm.
Lâm Phong bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm: "Lý đại nhân khiêm tốn rồi, phải là bổn vương có chư vị ủng hộ mới có thể có được địa vị như bây giờ mới đúng.
"
Hai người không ngừng khiêm tốn, khen ngợi nhau hồi lâu, bất luận trong lòng suy nghĩ làm như thế nào, tóm lại ý cười trên mặt không nhạt đi.
Mà đúng lúc này, tấu nhạc của nhạc công đột nhiên cao vút, nhóm vũ cơ quây quanh cùng một chỗ, dưới sự lôi kéo của người ở chính giữa cùng nhau xoay tròn trên phạm vi lớn, làn váy tầng tầng lớp lớp theo đó lay động, làm cho đám người Lâm Phong hoa cả mắt.
"Điều này sao! " Lâm Phong theo bản năng nhíu mày, đang muốn gọi người tới hỏi một chút sao lại thế này.
Ai ngờ, đột nhiên có một đạo thân ảnh mơ hồ đến, Huyền Ảnh cúi đầu, trở tay lấy từ trong vạt áo ra bầu rượu đã chuẩn bị tốt trước.
"Ào ào ào! " Thanh âm rượu đổ vào miệng chén vang lên, động tác của Huyền Ảnh rất nhanh, mà chén rượu trước mặt Lâm Phong cũng không rót đầy, Huyền Ảnh đã xoay người rời đi.
Hắn lại lặp lại hành vi vừa rồi vài lần, mấy vị triều thần tới gần Lương Vương, toàn bộ đều được hưởng đãi ngộ "vũ cơ" rót rượu.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Phong chính là có chút không đúng, nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ kỹ, mấy người bên cạnh lại cùng nhau cười haha lên.
Lý Thanh Tuyền lại thẳng thắn nói: "Lần trước thấy điện hạ nuôi nam sủng, chúng thần còn không thể tin được, hôm nay lại nhìn vũ cơ điện hạ dạy dỗ, bản lĩnh quả thật là tốt!"
Vừa nói, hắn quyết đoán giơ chén rượu lên, nâng cao với Lương Vương: "Điện hạ, mời—"
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy mấy người khác cũng cười nâng chén rượu lên, Lâm Phong nhất thời được tâng bốc lên.
Hắn nhìn chén rượu trong tay, lại ngẩng đầu mấy người khác đã ngửa đầu uống cạn sạch rượu, sau đó liền cùng nhau nhìn về phía hắn.
Lâm Phong cười khẽ hai tiếng, đè xuống sự bất an trong lòng, ngay sau đó bưng chén rượu lên, đưa tới bên miệng, do dự một lát, cuối cùng uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Huyền Ảnh rời khỏi bên cạnh mấy người này, tầm mắt vẫn không rời khỏi trên người bọn họ.
Mắt thấy Lương Vương cuối cùng vẫn là uống rượu xuống, hắn phút chốc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không uổng phí hắn ở lại Lương Vương phủ hơn tháng, dược vật có dược tính mạnh kia, rốt cuộc cũng đưa vào trong miệng Lương Vương.
Nhưng không đợi Huyền Ảnh hoàn toàn thả lỏng tiếp, hắn vừa mới trở lại giữa một đám vũ cơ.
Nhưng bên ngoài có một người vội vàng chạy vào chính sảnh, dư quang của Huyền Ảnh vừa nhìn thấy người nọ, đáy lòng liền lộp bộp một cái.
Những diễn biến xảy ra sau đó đúng như Huyền Ảnh dự đoán—
Người chạy vào tiến đến bên tai Lâm Phong, thấp giọng nói mấy câu, sau đó, tầm mắt của Lâm Phong cũng lập tức trở nên sắc bén.
Lâm Phong đầu tiên là dừng một chút, sau một khắc không biết nghĩ tới cái gì, "soạt" một cái đứng lên từ chỗ ngồi, ánh mắt bất thiên bất ỷ nhìn thẳng về phía Huyền Ảnh.
(Bất thiên bất ỷ/不偏不倚: Công bằng, vô tư, công minh hay trung dung.
"
Bốn mắt nhìn nhau, động tác giơ tay của Huyền Ảnh dừng lại.
Chờ hắn hoàn hồn lại, Huyền Ảnh lập tức dừng tay, xoay người chạy ra ngoài.
"A—" Tiếng thét chói tai vang lên, hóa ra là Huyền Ảnh đẩy ngã hai người phía sau hắn sang một bên, thừa dịp một đám khách khứa còn chưa kịp phản ứng, cất bước chạy về phía bên ngoài.
Mà Lâm Phong rốt cuộc cũng xác định được, sự bất an của hắn vừa rồi xác thực có căn cứ cả.
Cơn tức giận của Lâm Phong trong nháy mắt dâng lên, hắn không để ý tới những người bên khác, nhớ tới vừa rồi bất đắc dĩ uống một chén rượu, trên mặt lúc xanh lúc tím, mở miệng lớn tiếng quát mắng: "Người đâu, còn không đuổi theo cho bổn vương!".