“Nhóc con lừa đảo!” Em biết, anh đây là đang che dấu xấu hổ. Kỳ thật, anh xã già này cũng có lúc giống con nít.
Tang lễ của mẹ chồng xa hoa và rất đông, ba người con của mẹ đều là những người có uy tín danh dự trong A thị, liền ngay cả con dâu của mẹ em đây cũng là người có máu mặt…ừm… con gái, cho nên lễ tang của mẹ thật sự rất long trọng và oanh động.
Trần Tư Nam nếu vào gia phả Trần gia, tự nhiên cũng là một phần tử trong nhà họ Trần, bé cũng được đón về từ trường học.
Tên nhóc kia khóc vô cùng thảm thiết, mỗi câu đều là bà nội, cảm giác như lúc nào cũng có thể ngất xỉu đi, tê tâm liệt phế. Em nghĩ nhóc từ nhỏ không có hưởng thụ quá gia đình ấm áp nên nhóc hẳn là rất thích gia đình này…… Đương nhiên, nhóc không thích em. Một đứa bé chưa có đầy đủ nhận thức hẳn là thực khát vọng sự ấm áp của gia đình?
Em nhìn thân thể bé xíu đáng thương ấy, cảm thấy có chút đau lòng.
Nhóc chưa đủ tuổi, mà phải sống trong ký túc xá trường học, em cảm thấy có chút không đành lòng. Em rơi nước mắt, không biết là vì mẹ chồng mất đi sinh mệnh hay là vì anh xã mất đi mẹ, hay là ba chồng mất đi người bạn đời, cũng hoặc là vì đứa bé đáng thương này.
Chờ chuyện này trôi qua một thời gian, nhân dịp Anh xã có thời gian, em đề nghị:
“Nếu không, chúng ta đón Nam Nam về nhà ở đi!”
Anh xã nhìn em một lúc lâu, nói:
“Để anh hỏi con.”
“Tại sao……” Anh xã hình như không quá tin tưởng em sẽ làm ra chuyện như vậy, anh nắm hai má của em, biểu tình có chút mê mang.
“…… Đừng hỏi em vì sao, cẩn thận em hối hận! Anh là ông già xấu xa, toàn gây phiền toái cho em!” Hứ ~ em cũng đúng lý hợp tình ! Làm người tốt quả nhiên là đầy trở ngại mà…
“Nhóc con ~” Anh xã hôn hôn em, xem như cho em vuốt giận.
Trần Tư Nam đứa nhóc so với em còn nhỏ hơn nhiều, đương nhiên là vô nguyện ý trở về, nếu Anh xã mở miệng, hắn một ngàn lần một vạn lần nguyện ý. Vào ban đêm tên nhóc kia sẽ mặc quần đùi áo ngắn lết lại đây cùng em cướp Anh xã. Hứ! Ta đây – nhường cho nhà ngươi còn không được sao!
Hừ, Bản cô nương ta gần nhất tâm tình tốt, không cần so đo với đứa bé miệng còn hôi sữa nhà ngươi.
Mẹ chồng đi rồi, ba chồng tinh thần thật uể oải, thường xuyên ngẩn người. Em cùng Trần Tư Nam lại có thâm cừu đại hận cũng không thể lén lút tấn công, vì thế chúng em đều chịu đựng, coi như là chung sống hoà bình , đương nhiên nếu xem nhẹ ánh mắt bắn ra phi đao và băng lạnh ngầm…
Hôm nay buổi tối trời mưa rất lớn, em cùng Trần Tư Nam mỗi người ôm một cánh tay Anh xã lạnh run. Nhưng Anh xã cũng có lúc không đáng tin, anh đột nhiên nhận được điện thoại, một phụ nữ trung niên khóc đứt quãng nói cái gì đó.
“Một quản lí trong công ty đột nhiên phát bệnh, anh đi qua nhìn xem!” Anh xã hôn nhẹ em rồi hôn Trần Tư Nam, không để ý hai người chúng em khóc nháo, ngoan tâm mặc quần áo đi ra ngoài.
“Anh trên đường cẩn thận một chút!” Rốt cuộc vẫn là em ít trẻ con hơn một chút, khóc nửa ngày thấy Anh xã không phản ứng gì, chỉ có thể lui từng bước trời cao biển rộng. Anh xã phất tay, ý bảo em yên tâm. Nhưng mà hắn lo lắng, chỉ đi ba bước thì đã lùi lại hai bước đi trở về đến, bằng tốc độ còn nhanh hơn sét đánh lấy chăn trùm đầu tên nhóc còn đang khóc nháo kia, đè em xuống hung hôn một cái.
“Trong nhà giao cho em.” Anh xã trước khi đi nói bên tai em. Em đột nhiên cảm thấy, em, Kim Bảo Bối, kỳ thật cũng là một người được người khác dựa vào! Cái loại cảm giác này thật kỳ diệu. Nhưng mà loại kỳ diệu cảm giác này rất nhanh bị sét đánh ì đùng kích thích thành sợ hãi cùng kinh hoàng.
Em cùng Trần Tư Nam hai oan gia đối đầu ngủ ở hai bên giường, em phát của em đẩu, hắn đánh hắn run run. Đột nhiên một tia chớp vô cùng chói mắt chớp lên, đôi em đặc biệt ăn ý đặc biệt không tiền đồ lăn hướng lẫn nhau, ôm nhau thành một cục.
Buổi tối hôm nay tiếng sấm không ngừng, hai chúng em thật sự là sợ vô cùng, cũng không biết là ngủ hay là hôn mê bất tỉnh.
Ngày hôm sau em nghe phòng ngủ có động tĩnh, chậm rãi mở to mắt nhìn Anh xã thoáng có chút mỏi mệt, hết sức bất đắc dĩ nhìn em…… hai đứa em. Ờm, em cùng Trần Tư Nam còn gắt gao ôm nhau. Tên nhóc kia đầu còn chôn trong meo meo em, ngủ mê man bất tỉnh.
Cảm giác được em giật mình, tên nhóc kia cũng tỉnh, nhóc đầu tiên là dùng cái đầu nhỏ phi lễ meo meo em trong chốc lát rồi mới xoa ánh mắt tỉnh lại.
Tên nhóc kia nhìn gần em trong gang tấc, có lẽ cũng nhớ lại hành vi yếu đuối của chúng em đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên.
“Theo giúp anh ngủ một lát.” Bàn tay to của Anh xã vung lên, đem hai người chúng em cùng ôm vào lòng, dính vào gối đầu là bắt đầu ngáy ngủ……
Đáng thương em cùng Trần Tư Nam mặt đồi mặt thịt kề thịt, xấu hổ tới cực điểm nhưng xong rồi cũng cùng nhắm mắt, hiển nhiên là ngủ.
Ừm, tổng thể mà nói, em cùng Trần Tư Nam hòa hảo.
Mẹ chồng đi rồi, ba chồng cảm xúc vẫn không ổn định, ăn cũng ít. Chị Cả phỏng chừng là lo lắng em chiếu cố không chu toàn, liền đón ba chồng qua nhà chị ở. Vì thế, em có việc không có việc gì liền chạy đến nhà chị Cả, lúc cuối tuần còn nắm theo Trần Tư Nam.
“Mợ Bảo Bối nhi thật lợi hại! Nhanh như vậy mà sinh ra con lớn như vậy!” Thỉnh tin tưởng đôi huynh đệ song bào thai này thật là đồng ngôn vô kỵ, hoàn toàn là đang sùng bái em chứ không phải nói móc em. Bởi vì hai đứa nó kia biểu tình vô cùng chân thành tha thiết vô cùng cúng bái, quả thực như là fans thấy ngôi sao.
Chị cả thật dũng mãnh, cho bọn nó mỗi người một cái đánh.
“Không có việc gì, không có việc gì ~” Em thật sự một chút cũng không tức giận, dù sao hiện tại Trần Tư Nam bị em dùng chính sách dụ dỗ thu thập phục phục thiếp thiếp .
“Nam Nam, rót nước cho ông nội.” Mọi người xem, em một câu, là nhóc cong mông lên chạy.
Đứa nhỏ này chính là thiếu khuyết tình thương, ai thiệt tình đối với nhóc tốt một phần, nhóc tuyệt đối hồi báo người đó mười phần. Em đây sẽ tận chức tận trách sắm vai nhân vật người mẹ bé nhỏ đáng yêu nha!
Đền lúc nghỉ hè, em phụng mệnh lấy Tiểu Bạch nhà của em chở Trần Tư Nam đi họp phụ huynh. Phóng mắt nhìn lại toàn bộ trong phòng học, hơn hai mươi phụ huynh đều là phụ nữ hơn ba mươi tuổi, hình như chỉ có em là duy nhất…… khụ khụ, thiếu nữthanh xuân. Lòng em thấy thật tốt đẹp nha!
Trần Tư Nam cũng nhu thuận ngồi trong lòng em ăn kẹo Thụy Sĩ mà em cướp của Tiểu Nhan. Khoảng thời gian trước, Tiểu Nhan đi theo Anh xã nó đi Thụy Sĩ trượt tuyết, trở về gọi điện thoại nói có mua quà về cho em lễ vật. Em còn tưởng là cái gì tốt đâu, kết quả chính là một bao kẹo!
Càng làm cho em chịu đả kích là, nhỏ kia mang theo bao kẹo nói:
“Mày chờ một chút, tao phải chia thành ba phần, trong đó một phần là của mày!”
Nha nha, bị tao nhìn thấy toàn bộ rồi, bản cô nương còn có thể cho nhà ngươi cơ hội chia thành ba phần sao? Em thừa dịp Tiểu Nhan không chú ý ôm lấy bao kẹo bỏ chạy. Em lái xe, nhìn vào kiếng chiều hậu thấy Tiểu Nhan tức giận đến phát run.
Về nhà em đem kẹo chia làm bốn phần, nhà của em để lại một phần, nhà mẹ đẻ một phần, chị cả và chị hai mỗi người một phần! Như vậy tính đi tính lại, em hình như chịu thiệt, vốn em có thể được đến một phần ba, cuối cùng chỉ còn được một phần tư. Em nhăn nhó suy tư trong chốc lát, lại vụng trộm lấy ra một ít từ trong phần của chị hai bỏ vào phần nhà của chúng em, trong lòng lại thấy cân bằng .
Vì cái gì là chị Hai hả? Em cũng không rõ ràng, dù sao cảm giác là không thân thiết nổi. Có thể là cùng anh rể thứ hai xa cách rất nhiều, không có từ trường cộng đồng đi!
Em lần đầu tiên tham gia họp phụ huynh, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Càng giãy chết hơn nữa, toàn lớp có đến hơn phụ huynh, cô giáo duy độc giữ lại phụ huynh của Trần Tư Nam , cũng chính là giữ lại em.
“Em…… Là mẹ của Trần Tư Nam ?” Cô giáo họ Điền này khoảng tuổi trung niên từ trên xuống dưới đánh giá em một lúc, mở miệng có chút không xác định. Kỳ thật, em nhìn giống như chị gái của nhóc, là vậy, là vậy rồi?
“Dạ đúng.” Ở mặt ngoài em phải ngụy trang ung dung hào phóng, em đã là mẹ người ta rồi mà .
Cô giáo nói chuyện với em cũng không lâu, nhưng lại làm cho em có chút khổ sở. Bởi vì, cô nói, Trần Tư Nam không hòa hợp, có chút quái gở. Cô còn nói, tuy rằng hiện tại con một đều có khuynh hướng này, nhưng mà con trai nhà em rất rõ ràng, tiếp tục như vậy sẽ không tốt với sự phát triển của con.
Em đây nên làm cái gì bây giờ? Vì cùng nhóc ngủ, em với anh xã một tuần đã không có làm yêu yêu ……