ấm trẻ vị thành niên đó nha
Tô Dung hít sâu một hơi, mở ra trơn tề, cho một chút vào nơi tay, xấu hổ nhìn Cao Thịnh, hy vọng anh có thể tức thời miễn đi yêu cầu làm người ta cảm thấy thẹn này.
Cao Thịnh cứ nghĩ cậu đang cầu cứu, “Ngón tay vẽ loạn trơn tề, rồi mới ghé vào trên bàn, ngón tay đi vào, anh sẽ xem giúp em.”
Tô Dung trừng lớn hai mắt, “Em. . . . . . Đối với anh. . . . . . ?”
“Như vậy anh mới biết có lộng thương em hay không.”
Tô Dung nhìn anh, “Nếu em không làm theo, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em, đúng hay không?”
“Dung, anh thật sự muốn em.”
Tô Dung thấy anh cầu xin lại đang rất thành khẩn nhìn mình, giống như nếu cậu không nghe theo, là một đại tội vậy.
Cậu cắn răng, cả khuôn mặt đỏ hồng như muốn xuất huyết, trên tay đầy trơn tề, ghé vào trên bàn, ngón trỏ run rẩy ở phía trước mông huyệt chính mình dao động, tuy rằng đã quyết tâm phải thoả mãn anh, thế nhưng cậu thật sự làm không được.
“Dung, anh sắp trướng đến chết mất, nơi đó của em nhỏ như thế, anh căn bản vào không được, em không cần thẹn thùng, được không?”
Tô Dung nhắm mắt, như tráng sĩ đoạn cổ tay đem ngón trỏ thiếp hướng lối vào, đỏ mặt đem ngón tay từng chút từng chút một đẩy vào.
“Dung, đừng quá gấp gáp, hơi mát xa một chút, như vậy mới dễ dàng đi vào. . . . . . . Đúng, chính là như vậy. . . . . . Rất tuyệt, em làm tốt lắm, chậm rãi mà vào. . . . . . Em nhắm mắt lại, có cảm giác ở trong thân thể chính mình rất nóng hay không. . . . . . ?”
Đáng lý ra anh phải là một nam nhân trọng thương, thế mà lại từng bước từng bước tháo ra lụa trắng, lộ ra mười ngón tay đã sớm phục hồi như cũ, cầm lấy DV giấu đến một bên, không thay đổi bản tính ác liệt.
“Đã…đã có thể chưa?”
“Chưa được, em thân nhập ngón tay thứ hai đi, sẽ có một chút đau, em nhẫn nại một chút. . . . . . Đúng, chính là như vậy, toàn bộ đều đi vào. . . . . . Hảo lớn, thật khá. . . . . . Tiếp theo, chậm rãi rời khỏi. . . . . . rồi lại chậm rãi đi vào. . . . . . Giống như bình thường khi anh yêu em vậy. . . . . . Đúng, hảo lớn. . . . . .”
Cao Thịnh nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp trước mắt, thiếu chút nữa chảy máu mũi, cuối cùng nhịn không được vươn tay hỗ trợ, cầm tay cậu, làm cho tốc độ trừu sáp nhanh hơn, thậm chí chính mình còn xâm nhập một lóng tay, cùng với tay cậu, không ngừng kích thích điểm mẫn cảm trong cậu.
Mãnh liệt khoái cảm làm cho cậu cơ hồ mê muội, sau đó dọc theo sống lưng truyền đến một cỗ lại một cỗ cảm giác tê dại, cậu không thể nhịn xuống để tiếng rên rỉ tràn ra miệng, chỉ cần nghĩ đến là tự mình làm cho bản thân biến thành như vậy, cậu liền cảm thấy thẹn chết đi được.
Thân thể đã lâu không có hoan ái, bởi vì một trận kích thích, đã sớm càng muốn thêm nhiều khoái hoạt, cái mông phối hợp vặn vẹo, ngay cả khi cảm thấy có chút đau đớn, vẫn cố gắng hàm tiến ba ngón tay.
Cao Thịnh cơ hồ nhẫn đến cực điểm, híp mắt nhìn thấy phân thân Tô Dung lại lần thứ hai hưng phấn đĩnh khởi, anh rốt cuộc chịu không nổi rút tay khỏi cơ thể cậu, nâng lên mông cậu, kéo quần chính mình xuống, rồi một hơi tiến thẳng vào hoa huyt ẩm ướt, nóng ấm kia.
“A. . . . . . Đau. . . . . . Thịnh. . . . . . Đau quá. . . . . .” Đoá hoa chưa có hoàn toàn nở rộ, dục vọng thật lớn lại xông vào, Tô Dung đau đến kẹp chặt nó, không muốn cho nó tiếp tục thâm nhập càng sâu, kết quả mông bộ lại bị vặn bung ra, càng dùng sức đi vào.
Cao Thịnh không thể khắc chế bắt đầu chậm rãi co rúm, “Em nhẫn nhẫn, lập tức sẽ tốt thôi.”
Anh khom người hôn lên lưng Tô Dung, một tay kia cầm lấy dục vọng thoáng uể oải của cậu, cho nó kích thích, dời đi lực chú ý của cậu.
Dần dần, trong sự thong thả trừu sáp, Tô Dung thích ứng cái loại cảm nhận sâu sắc này, khoái cảm phía trước làm cho thân thể cậu chậm rãi thả lỏng, cậu ngẩng đầu lên thở phì phò, đã có thể cảm giác được tình ái vui thích.
“Thịnh. . . . . . Thịnh. . . . . .”
Cao Thịnh nghe cậu gọi tên mình, trong khoảng thời gian ngắn càng thêm kích động, khom người chuyển qua mặt cậu, hôn môi cậu, tay cố định thắt lưng cậu, rồi đẩy nhanh hơn tốc độ, một chút lại một chút tiến vào trong cơ thể yêu mị này, càng lúc càng tiến vào sâu hơn, tiếng rên rỉ của Tô Dung toàn bộ bị khoá trong nụ hôn nóng cháy, khoái cảm kịch liệt cơ hồ làm cho cậu vô pháp thừa nhận, chảy nước mắt.
Đến cực hạn Tô Dung có thể chịu được, Cao Thịnh nhanh hơn tiến lên, nắm chặt dục vọng cũng muốn phát tiết trong tay, đồng thời phun trào vào trong cơ thể cậu, bàn tay cũng cảm thấy một trận nóng ấm, hai người cùng nhau tới cao trào.
Tô Dung vừa trải qua cao trào, đầu óc còn đang trống rỗng lại bị ôm phóng tới trên giường, Cao Thịnh chen vào giữa hai chân cậu, cúi đầu hôn môi cậu, bàn tay dường như có ma lực, cố gắng ở trên người cậu một lần nữa khơi mào dục vọng.
Không cho Tô Dung có cơ hội nghỉ ngơi, Cao Thịnh lại đem dục vọng mai nhập vào trong cơ thể thấp nhiệt của Tô Dung.
Tô Dung nhìn anh, một trận ăn đau bỗng nhiên có chút thanh tỉnh, “Tay anh, thương thế của anh. . . . . .”
“Đều tốt lắm, ngoan, Tô Dung, anh còn muốn em. . . . . .”
Tô Dung kinh ngạc cùng lửa giận bị một trận dục vọng mới che lấp, Cao Thịnh ôm siết lấy bảo bối của anh, dùng phương thức chính mình để cảm thụ được sự tồn tại của cậu, sinh mệnh của cậu.
“Dung, Dung của anh. . . . . .”
Cao Thịnh ở trên người cậu hạ xuống dày đặc mưa hôn, buộc chặt thân thể ấm áp, nghe cậu thở dốc, nghe cậu rên rỉ, anh kích động cảm nhận khi ra vào mãnh liệt trong cậu.
Tô Dung của anh, đây là Tô Dung của anh, Tô Dung mà anh dùng sinh mệnh yêu thương. . . . .
Cảm giác sợ hãi khi suýt chút nữa mất đi cậu khắc sâu vào tâm trí anh, Cao Thịnh lúc này càng thêm kích động muốn đem Tô Dung hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể chính mình.
Chỉ có như thế này mới cảm thụ được sinh mệnh của cậu, cảm thụ được độ ấm nơi cậu.
Cảm ơn ông trời là em còn sống!