Áo Mũ Chỉnh Tề

chương 103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sức hút của hai người bùng phát mãnh liệt, suýt chút là thêm một trận “xa chấn”, khó khăn lắm mới về đến Hoa Lang, vừa từ tầng hầm bước vào thang máy, Cố Thùy Vũ liền kéo Thương Tịnh trốn khỏi tầm nhìn của camera, hung hăng hôn cô, Thương Tịnh nắm chặt áo anh, để mặc anh hôn.

Thang máy dừng ở lầu một, một đôi vợ chồng già bước vào, hai người đã tách ra từ lúc thang máy phát tiếng “ding”, nhưng họ vẫn nắm chặt tay nhau. Bà lão trông thấy thang máy không có ấn nút lên tầng nào cả, thì cảm thấy kỳ lạ, trong lòng nghĩ đôi vợ chồng trẻ này thật không cẩn thận, liền tốt bụng hỏi: “Các cháu lên tầng mấy?”

“Tầng , cám ơn bà.” Cố Thùy Vũ mặt không đổi sắc nói.

Bà lão mỉm cười, ấn số , rồi ấn thêm số .

Thương Tịnh mặt đỏ lên vì xấu hổ, cô than một tiếng.

Thời gian mấy giây trôi qua dài như vậy, ngón trỏ người đàn ông vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay người phụ nữ, vẽ đến lòng người phụ nữ ngứa ngáy, nhưng lại không muốn sự dày vò này dừng lại, khó khăn lắm đến khi tiếng “ding” vang lên, như tiếng chuông thiên đường vang vào tai hai người, Cố Thùy Vũ kéo Thương Tịnh bước ra khỏi thang máy.

“Đôi vợ chồng này trông thật hài hước.” Bà lão kết luận.

Hai vợ chồng “hài hước” mở cửa ra, vừa bước vào liền đóng cửa lại, hai người liền hôn nhau mãnh liệt, họ cởi quần áo cho nhau, hai cánh môi chưa rời nhau bao giờ, sự tiếp xúc giữa môi, sự triền miên giữa cánh lưỡi, lúc này người đàn ông đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, anh kéo quần jean của cô xuống, sờ nắn cặp ʍôиɠ tròn trịa của cô, rồi cởi luôn chiếc qυầи ɭót của cô, vật to lớn thẳng tắp đi vào.

Thương Tịnh dựa lưng vào cửa phát ra tiếng ngâm.

Người đàn ông lửa ɖu͙ƈ bùng cháy cắn lên cổ cô, thân dưới nhịp vào không ngừng, Thương Tịnh gắt gao ôm lấy anh, sự ma sát và không khí ái muội giữa hai người, sự hưng phấn từ từ xâm chiếm vào cơ thể, khiến cô quên mất đây là ở đâu, chỉ để mặc cho người đàn ông trước mặt nắm giữ mọi thứ, cùng nhau đến thiên đường.

Cố Thùy Vũ ở ngay cửa khiến cô đạt đến cao trào, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt ửng đỏ của cô, anh rút ra, cởi đi quần của cả hai, anh ôm lấy cô lại tiến vào lần nữa, họ cứ như vậy dính vào nhau mà bước đến sô pha, Thương Tịnh thấp giọng rêи rỉ, cô cắn lên vai anh. Một trận đất trời xoay chuyển, cô bị đặt lên chiếc ghế sô pha rộng rãi, thân dưới vẫn còn dính chặt vào nhau.

Người đàn ông còn có sức lực lấy điều khiển trêи bàn, sau khi mở máy lạnh, anh tùy tay vứt điều khiển đi, lại nhào đến lần nữa, hôn mạnh vào môi cô. Quần áo hai người từ từ rớt xuống, đến khi khỏa thân hoàn toàn, cơ thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau, sau vô số lần hoan ái, Cố Thùy Vũ giữ chặt eo nhỏ của cô, điên cuồng gia tăng tốc độ đâm vào, trong tiếng khóc nức nở của Thương Tịnh, hai người đồng thời đạt đến cao trào.

Chỉ là Cố Thùy Vũ không có dễ dàng buông tha cô như vậy, anh đã thực hiện lời hứa của mình, sau khi ẵm cô về giường, anh lại giày vò cô, trong lúc họ ngâm mình trong bồn tắm, giọng của Thương Tịnh đều bị khán rồi. Cô vô lực ngả vào lòng Cố Thùy Vũ, hưởng thụ làn nước ấm áp.

Cố Thùy Vũ một tay đặt lên thành bồn tắm, một tay vuốt ve thân thể cô.

“Thực ra anh không có say...” Thương Tịnh đột nhiên hỏi.

Cố Thùy Vũ phát ra tiếng cười.

Thương Tịnh tức đến đập nước, “Anh cái tên sắc lang này, bên ngoài cũng mặc kệ hình tượng!”

“Yên tâm, không ai thấy đâu, hơn nữa phòng bao không ai sử dụng sẽ không bật camera đâu.” Cho dù có bật cũng không sao, chỗ bọn họ đứng chính là góc chết của camera.”

“Anh lại đáng ghét như vậy!” Thương Tịnh vốc nước vào mặt anh, Cố Thùy Vũ né đi, anh cười cười nghiêng đầu hôn lên mặt cô. Cô giận anh, cố ý nghiêng mặt đi, một bàn tay đã sớm chuẩn bị cố định phía sau ót cô, không cho cô cự tuyệt mà hôn lên môi cô.

Thương Tịnh phản kháng vài cái, liền phải thỏa hiệp.

Vừa hôn xong, khuôn mặt ửng đỏ của Thương Tịnh dười làn nước ấm càng trở nên lung linh, cô lười biếng ngả vào lòng anh, than nhẹ một tiếng, liền thϊế͙p͙ đi mất. Chỉ là đột nhiên cô nhớ đến một việc, liền trợn mắt chất vấn hỏi: “Hôm nay người đàn ông kia dùng micro gọi anh là lão Cố anh đều không giận, vậy sao anh lại dữ với em.” Anh là người hai mặt đúng không hả?

Cố Thùy Vũ nói như lẽ đương nhiên: “Anh ta gọi như vậy được nhưng em thì không được.” Anh cúi đầu hôn lên bờ vai đầy đặn cuả cô, “Anh không thích việc em gọi như vậy khiến anh già đi, anh sẽ tự ti đó.”

“Anh toàn nói bừa.” Thương Tịnh nhéo nhéo bắp tay đi.

“Ai nói bừa với em, sau này không được gọi lão Cố hay chú nữa, có nghe không?” Anh xoa xoa trái dâu tây nhỏ của cô, uy hϊế͙p͙ nói.

Thương Tịnh uốn éo vài cái, cười nói: “Không gọi anh là chú, chẳng lẽ gọi bằng anh trai sao?” Yêu cũng yêu rồi, còn quan tâm đến tuổi tác sao.

Cố Thùy Vũ nhướng mày, “Đâu em gọi một tiếng nghe thử xem nào?”

“Em chỉ nói giỡn thôi mà.” Thương Tịnh giật mình, không phải anh xem là thiệt rồi chứ?

“Ừm, anh đâu có giỡn với em.” Cố thị trưởng đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Thương Tịnh không nói nên lời, nghĩ đến cũng cảm thấy nổi da gà, “không gọi đâu.” Cô sợ giỡn một hồi anh lại nổi hứng thì chết, liền nhanh chóng đứng dậy.

Cố Thùy Vũ không ngờ đến cô đột nhiên chuồn đi, tay vì trượt nên không giữ lại được. Nhưng mà, cô có thể chạy đi đâu chứ? Anh cũng đứng dậy theo, lau khô cả người rồi mới bước ra, nhìn thấy Thương Tịnh đã giả bộ ngủ trêи giường, cũng từ từ bước lên giường, nhéo nhéo eo nhỏ của cô, “Đến đây, gọi một tiếng nào.”

Thương Tịnh không lên tiếng, xem như cô ngủ rồi.

“Ngoan, gọi đi em.” Bàn tay không yên phận trượt trêи người cô, lưu luyến trêи ʍôиɠ cô.

Thương Tịnh nghiêng người nằm.

“Gọi một tiếng nào.” Không có ʍôиɠ thì sờ ngực cũng không tệ, bàn tay lại chui vào áo ngủ cô sờ mó.

Lại đến rồi... tên ác ma này chẳng lẽ sẽ tiếp tục đến khi cô thỏa hiệp mới thôi sao? Thương Tịnh chỉ hận bản thân mình nói bậy, giờ thì tốt rồi, chọc phải tổ ong rồi.

“Tịnh Tịnh, ngoan, gọi anh trai nào.” Cố Thùy Vũ vùi đầu vào cổ cô, nói khẽ vào tai cô, thỉnh thoảng còn cắn vài cái.

Thương Tịnh ngủ cũng không được, không ngủ cũng không được, đang lúc không biết phải làm thế nào, trêи môi liền truyền đến một trận ấm áp, là anh đang dùng lưỡi phác họa môi cô. Cô mở mắt ra, muốn tránh ra, lại bị anh cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên.

“Đừng đến nữa...” Cô thật sự mệt muốn chết rồi. Thương Tịnh thấp giọng cầu xin.

“Gọi một tiếng anh trai đi.” Cố Thùy Vũ thuận theo môi cô hôn lên mặt, bàn tay đã nhẹ nhàng xoa nắn quả dâu tây.

Thương Tịnh lập tức cầu xin, “Em gọi, em gọi mà, anh ngừng tay lại đi.”

Cố Thùy Vũ vô cùng hứng chí mà ngừng động tác lại, ngón trỏ sờ lên môi cô, “Mau gọi.”

Thương Tịnh không còn gì để mất, nhắm mắt lại cứng nhắt gọi một tiếng “Anh trai”.

Cố Thùy Vũ vô cùng không hài lòng, “Em đang gọi kẻ thù đấy hả?

“Anh còn muốn gọi như thế nào đây?” Thương Tịnh xấu hổ trừng anh.

Cố Thùy Vũ ở nơi nhạy cảm của cô nhéo một cái, Thương Tịnh liền ngâm lên một tiếng.

“Gọi như vậy.”

Cái gì chứ. Thương Tịnh tức giận nhìn mặt người đàn ông đáng hứng chí bừng bừng, không biết làm sao để mở miệng.

“Nhanh.” Cố Thùy Vũ cơ hồ dính sát vào môi cô.

Cái miệng nhỏ mở rồi đóng lại, đóng rồi mở ra, lại bị người đàn ông gặm cắn một hồi, mới nước mắt lưng tròng nững nịu nói ra hai chữ “anh trai...”

“Lại gọi lần nữa.” Cố Thùy Vũ chĩ cảm thấy sống lưng cũng mềm đi.

“Anh trai, anh trai Thùy Vũ.” Thương Tịnh xem như vất hết mặt mũi, anh muốn nghe thì để anh nghe đi, cứ nghĩ như vậy, cô liền nghiêng đầu nhắm mắt lại gọi lần nữa.

Một trận tê dại lan truyền khắp người, Cố Thùy Vũ ngâm một tiếng, liền kéo quần ngủ cô xuống mặc kệ mọi thứ mạnh mẽ xông vào.

Thương Tịnh rút một ngụm khí lạnh, cô kinh ngạc đến mở to mắt ra.

“Sao anh còn...” không giữ lời hứa mà!

“Em nũng nịu như vậy chỉ có người chết mới chịu nổi đấy,” Cố Thùy Vũ nâng cằm cô lên, vừa kịch liệt đâm vào vừa nói, “Gọi nữa, không được ngừng lại!”

Huhu, một bước sai từng bước sai! Thương Tịnh lấy kinh nghiệm đau thương của bản thân nghiệm chứng cho câu nói này.

Sáng ngày hôm sau đi làm Thương Tịnh không dám nói nhiều, ngẫu nhiên nói một câu đều bị đồng nghiệp phát hiện sự kì lạ, cô chỉ có thể ho vài tiếng rồi lấy cớ bị cảm, trong lòng không biết mắng Cố Thùy Vũ bao nhiêu lần. Cố Thùy Vũ ngồi trong tòa thị chính không ngừng hắt xì, Bàn thư ký lo lắng cho anh, hỏi anh có cần mua thuốc không.

Cố Thùy Vũ xua tay, “Có người mắng tôi, không phải bị cảm đâu.”

Bàn thư ký cười, “Có ai lại mắng dữ dội như vậy chứ?”

Cố Thùy Vũ cười cười không nói gì, lấy điện thoại ra ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Thương Tịnh, trong lòng nghĩ rằng còn mắng nữa tối nay liền không buông tha cô, để cô cả đêm gọi anh trai.

Thương Tịnh đâu biết tâm tư độc ác của Cố Thùy Vũ, buổi trưa ăn cơm luôn cảm thấy cổ họng đau, cô lại âm thầm chửi một tiếng, may là đối phương không bị hắt xì.

Lúc này điện thoại cô vang lên, cô cầm lên xem, là số máy của tỉnh khác, hình như vừa nãy có một số điện thoại nhá máy đến, chính là số này. Thương Tịnh cho rằng là người ta gọi đến quậy phá liền không bắt máy.

Nhưng mà đã vang lên ba, bốn hồi chuông, đối phương cũng không cúp máy, cô nghi hoặc bấm nút nhận cuộc gọi, “alo, chào anh.”

“Alo, Tiểu Tịnh à, ba đây, họ lấy điện thoại của ba rồi...”Giọng nói cha Thương không như trước, thể hiện sự cẩn thận lo lắng.

“Ba, ba nói gì?” Thương Tịnh nghe không hiểu.

“Là Thương Minh tên khốn đó, bây giờ ba không tiện nói chuyện, con gọi điện hỏi chú Trần của con đi.” Không biết đã xảy ra chuyện gì, cha Thương vội vàng cúp điện thoại.

“Ba!” Thương Tịnh thất kinh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio