Điều thú vị nhất của tương lai chính là không thể biết trước, chính vì không thể biết trước mà con người mới dám tin tưởng vào tương lai
Nhưng đó cũng là điều rắc rối nhất. Ta không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra? Cái gì sẽ xảy ra? Và tất cả sẽ xảy ra như thế nào?
Nhưng biết trước cũng vậy, không biết cũng vậy. Dù có thể đắc ý nhất thời nhưng nhân sinh vốn rất mau kết thúc. Cuối cùng, mọi vật cũng quay về với đất đen. Con người tự cho mình là tuyệt đại phong hoa, cuối cùng cũng hoá ra sương trắng.
Đời người mấy chốc. Sớm nở, tối tàn. Ngày đi liệu còn bao khổ? Cuộc sống vô thường. Tử biệt sinh ly. Rút cuộc là vì cái gì? Tự cổ chí kim, trăng tròn lại khuyết, tuần hoàn không hề thay đổi. Nhưng bể dâu nhân thế lại biến đổi không ngừng. Rút cục, mục đích của cuộc sống là vì cái gì? Trước không thấy cố nhân sau không thấy lớp trẻ. Cái quá khứ xa vời không thể chạm tới, tương lại vẫn còn chưa hình thành, chỉ có cái trước mắt.
Liệu có phải là vĩnh hằng?
—–
Ta vốn là một con chim sẻ nhỏ, may mắn đậu trên một cành bồ đề, mà cây bồ đề đó lại chính là nơi Phật tổ lập địa thành phật. Ta cũng theo phật tổ từ đó. Trăm năm, ngàn năm, vạn năm… Dần dần ta có được linh thức, ngộ đạo, nhưng ta vẫn không thể hoá hình.
Một ngày kia, Phật tổ nói với ta: “Tâm của ngươi chưa đủ, chưa thể thành nhân, ta cho ngươi nhập thế đầu thai, hảo hảo cảm thụ nhân sinh trăm thái đi.”
Ta nhìn người rồi nhìn lại bản thân rồi nhẹ gật đầu
Phật tổ vuốt ve đầu ta nói: “Ngươi theo ta đã lâu, trước khi đầu thai ta tặng ngươi một thứ.”
Nói rồi người vung tay, đoá liên hoa trôi nổi bồng bêng hiện ra, người chỉ vào đó – đoá màu tím là tượng trưng cho trí thức, đoá màu đỏ tượng trưng cho sắc đẹp, còn đoá màu vàng tượng trưng cho giàu sang.
“Ta cho ngươi chọn một đoá mang xuống trần gian.”
Ta quay đầu nhìn ba đoá hoa, đắn đo lựa chọn… Cuối cùng, ta chọn đoá hoa màu tím. Mỏ ngậm hoa, cúi chào Phật tổ, bay qua vong xuyên hà, bước lên Lại Hà kiều, uống Mạnh Bà trà, rồi nhảy xuống Luân hồi đài. Bắt đầu kiếp làm người của ta.