-"Cherry, tôi lỡ tay thôi, tôi cũng đã xin lỗi cô rồi mà" Ngọc Nhi nhỏ giọng
-"Cô..."
-"Có chuyện gì vậy?" Lúc này có vài cô gái đi tới
-"Cô ta cố tình đổ nước vào váy của tôi" Cherry chỉ tay vào Ngọc Nhi
-"Không phải, tôi chỉ trượt tay là rơi chai nước, chẳng may rơi vào người Cherry nên mới bị đổ nước ra váy của cô ấy" Ngọc Nhi hoảng hốt lên tiếng giải thích
-"Cô rõ ràng là cố tình" Cherry gắt gỏng
-"Thôi mà Cherry, chỉ là lỡ tay thôi mà, cũng chỉ là nước lọc thôi" Một trong hai cô gái lên tiếng
-"Đúng vậy Cherry bỏ qua đi, sắp quay rồi đi thôi" Cô gái đó kéo Cherry đi. Trước lúc đi Cherry quay lại nhìn Ngọc Nhi thì nhận được nụ cười mãn nguyện của Ngọc Nhi, cô hậm hực bỏ đi.
-"Ok. Cắt."
Quay xong đạo diễn đi tới chỗ Hàn Tử Tuyết với Bảo Ngọc, mặt niềm nở
-"Quả không hổ danh là Hàn Ảnh Hậu, thần thái quá xuất sắc. Bảo Ngọc dù còn non nớt nhưng cũng diễn rất tốt. Lần sau cứ thế phát huy"
-"Cảm ơn đạo diễn" Cô mỉm cười niềm nở. Đạo diễn vui vẻ rời đi.
-"Diễn xuất của cô đúng là xuất sắc, tôi quả nhiên đã đáng giá thấp cô rồi" Bảo Ngọc nói
-"Cô diễn cũng đâu có tồi, tôi cũng đã đánh giá thấp cô rồi" nói xong, Hàn Tử Tuyết cười, một nụ cười khinh bỉ.
Thế là nguyên ngày hôm nay đi quay phim. Giờ cô đang lái xe về nhà, toàn thân ê ẩm, đau nhức, bụng thì đói, chắc giờ mà về mà không kiếm được cái gì ăn chắc cô chết quá. Mở cửa vào nhà, trong nhà tối thui. Bật điện lên, cũng h đêm rồi, chắc cậu nhóc kia cũng đã đi ngủ rồi. Cô vứt túi xách lên ghế, tháo giầy ra, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
-"Chị về rồi" Trương Hàn đứng ở cầu thang, hắn mặc bộ đồ ngủ màu đen, tóc vần còn hơi ướt chắc hắn vừa mới tắm xong.
-"Cậu chưa ngủ à?" Cô uể oải hỏi
-"Tôi vừa mới về thôi. Không có chuyện gì thì tôi đi ngủ trước" nói xong hắn quay người định quay về phòng.
-"Trương Hàn"
-"Chuyện gì?"
-"Tôi đói" cô nhìn hắn với vẻ đáng thương. Hắn thì cảm thấy giờ trên đầu cô đang mọc ra hai cái tai. Hắn nhìn cô một lúc rồi đi
xuống tiến vào trong bếp. Một lúc sau đi ra.
-"Vì đêm rồi với lại cũng hơi vội tôi chỉ nấu tạm mì ăn liền thôi"
-"Không sao, vậy được rồi"
-"Vậy đứng lên" nhìn cô cứ chằn chọc mãi không đứng lên được hắn liền hỏi
-"Sao vậy?"
-"Tê chân rồi" cô nhìn hắn
Hắn liền cúi xuống bế cô lên đi vào phòng ăn.
-"Ăn đi" để cô xuống ghế, kéo bát mì lại gần rồi cũng ngồi xuống cạnh cô. Lúc đầu cô cứ nghĩ hắn chỉ nấu mì không thôi, ai ngờ lại còn có thêm trứng, rau cải, nấm hương. Cũng khá bắt mắt đó chứ
-"Tôi không ngờ cậu cũng biết nấu ăn" cô nhìn hắn với con mắt nghi ngờ
-"Chỉ là vài món đơn giản thôi. Mau ăn đi"
Cô cầm đũa lên ăn, lại còn ăn rất ngon miệng.
-"Ngon đến vậy à?" Hắn hỏi
-"Tôi không biết. Đói ăn gì chả ngon" nói xong cô tiếp tục ăn
-"Vậy nếu bình thường, đêm về nhà, đói mà mệt như vậy chị cũng tự mình làm đồ ăn hả?"
-"Không, thường thì tôi sẽ có bánh, sữa gì đó trong tủ lạnh, còn như hôm nay mệt lả vậy là tôi đi ngủ luôn. Vậy là mất bữa tối" cô nói một cách rất thản nhiên cứ như chuyện này rất bình thường.
Bình thường với cô, nhưng với hắn thì không. Hắn có chút đau lòng. Nếu cứ như thế này trong vài tuần thì chẳng phải bà chị của hắn sẽ thiếu dinh dưỡng sao.
-"Vậy đi, từ giờ tôi sẽ phụ trách nấu ăn đêm cho chị. Ok?"
Cô suy nghĩ một chút. Đi quay về, vừa mệt, vừa đói, giờ tự nhiên lại có người lo ăn cho cô. Ngu gì lại không nhận
-"Được. Cậu nhớ nhá"
-"Được" hắn cười gian. Bà chị của tôi ơi, chị quá tin người rồi.