Vài ngày lại trôi qua, trong thời gian này đoàn phim của Hàn Tử Tuyết thường xuyên phải đến nhà Trương Hàn để đóng phim. Thời hạn ở nhà Hàn Tử Tuyết một tháng của Trương Hàn cũng chỉ còn hai tuần.
-"Này, còn hai tuần nữa thôi đấy" Hàn Tử Tuyết ngồi cùng Trương Hàn ở ghế cạnh hồ bơi. Cả đoàn làm phim giờ đang nghỉ ngơi một chút.
-"Hai tuần gì cơ?" Trương Hàn ngây thơ quay sang hỏi lại cô.
-"Trí nhớ cậu có vấn đề à? Hay để tôi đưa cậu đi khám xem cậu có bị bệnh Alzheimer không nhá?" Hàn Tử Tuyết bắt đầu phát cáu.
-"Alzeheimer? Là bệnh gì vậy?" Vẻ tức giận của cô khiến hắn càng muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
-"Cậu...tức chết tôi rồi" Hàn Tử Tuyết cảm thấy mình tức đến hộc ra máu luôn rồi. Thằng nhóc này đang giả ngu hay đang ngu thật không biết?
-"Haha, mặt chị trông lúc tức giận rất dễ thương" Trương Hàn cười lớn đưa tay nhéo má phúng phỉnh của cô. Mặt Hàn Tử Tuyết hồng lên vì tức giận, mắt nheo lại, môi nhỏ chu lên nhìn thật muốn cắn.
-"Đừng động vào tôi. Cậu dám đem tôi ra đùa giỡn, đáng giận" Hàn Tử Tuyết tát mạnh vào tay hắn một cái, mặt quay đi chỗ khác không nhìn hắn nữa.
-"Giận à? Gì căng vậy, đùa chút thôi mà" Trương Hàn nhìn mu bàn tay đỏ dần lên khẽ cười tiếp tục đưa tay chọc chọc má cô.
-"Tránh ra" Hàn Tử Tuyết đẩy tay hắn ra, tặng cho hắn một cái lườm.
-"Chị muốn đuổi tôi đi vậy sao?" Trương Hàn làm vẻ mặt vô tội, mắt long lanh nhìn cô như cún con cầu xin chủ nhân.
-"Bỏ ngay cái mặt đấy đi" Hàn Tử Tuyết quay lại đưa tay nhéo mạnh má hắn.
-"A, đau đau. Nhẹ tay, nhẹ tay" Trương Hàn cuống quýt gỡ tay cô ra, miệng không ngừng kêu như lợn bị giết.
-"Đau quá, chị đúng là máu lạnh vô tình" Trương Hàn lên án hành động của cô, bất mãn đưa tay xoa xoa chỗ bị đau.
-"Cậu là đàn ông hay phụ nữ vậy? Đàn ông gì mà mè nheo giống hệt phụ nữ chả khác gì Vương Kình Huy" Hàn Tử Tuyết bĩu môi khinh thường.
-"Cái gì? Tôi không hề giống cái tên đó nha" Trương Hàm xù lông nhím
-"Hahaha" Hàn Tử Tuyết nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Trương Hàn không nhịn được cười lớn.
-"Xin lỗi" Bảo Ngọc đi đến trước mặt Trương Hàn nở nụ cười giả tạo. Hàn Tử Tuyết ngay lập tức thay đổi thái độ.
-"Tôi đi trước" Hàn Tử Tuyết đứng lên rời đi. Trương Hàn liền đứng dậy cũng định đi theo.
-"Khoan đã. Anh chả có tí lịch sự nào cả" Bảo Ngọc chặn đường Trương Hàn, làm vẻ mặt nũng nịu khiến có nhiều đàn ông mềm lòng. Nhưng...Trương Hàn lại không nằm trong cái số nhiều đó, hắn cảm thấy cô ta giả tạo kinh khủng.
-"Cô thấy tôi có quan tâm không? Mau tránh ra" Trương Hàn cau mày, giọng nói lạnh đi. Hắn thật sự rất ghét những người phụ nữ như vậy. Nó làm cho hắn có cảm giác thật ghê tởm.
-"Nhưng..." Bảo Ngọc chần chừ. Cô ta thật sự bị người đàn ông này dọa sợ, nhưng cô ta lại càng hứng thú hơn.
-"Tôi không muốn nói nhiều. Tránh - ra" Trương Hàn gằn giọng.
Bảo Ngọc miễn cưỡng lùi sang một bên, đưa mắt nhìn người đàn ông dáng người cao ngạo kia rời đi. Trong lòng cô ta sinh ra cảm giác hưng phấn. Nhất định cô ta phải chiếm được người đàn ông này.
-"Cô là Susan?" Trương Hàn đi đến đứng cạnh Susan. Susan đang đứng ở ngoài nhìn Hàn Tử Tuyết quay phim thì bị câu hỏi của Trương Hàn làm cho giật mình.
-"A...Chủ...Chủ tịch. Có việc gì ạ" Susan trở nên luống cuống. Lần đầu tận mắt nhìn thấy Chủ tịch CEO, quả nhiên Chủ tịch có một khí chất khiến người ta phải dè chừng nhưng cũng rất đẹp trai nha.
-"Cô là Trợ lý của Tử Tuyết?" Trương Hàn hỏi nhưng mắt vẫn cứ chung thủy không rời khỏi Hàn Tử Tuyết.
-"À, vâng"
-"Đưa điện thoại của cô đây" Trương Hàn đưa tay tới trước mặt Susan.
-"Đây ạ" Susan đặt điện thoại vào tay Trương Hàn.
-"Đây là số của tôi. Có bấy cứ chuyện gì liên qua đến Tử Tuyết phải gọi cho tôi ngay lập tức. Hiểu chưa?" Trương Hàn hăm dọa
-"Vâng. Nhưng..." Susan chưa nói hết câu thì bị Trương Hàn ngắt lời.
-"Tò mò quá không tốt đâu. Im lặng" Trương Hàn hăm dọa lần .
Susan liền đưa tay bịt miệng mình. Đầu gật như giã tỏi. Qua thái độ của Trương Hàn, Susan khẳng định Trương Hàn yêu Hàn Tử Tuyết thật. Cái này gọi là quan tâm nhưng không lộ mặt.