Đầu tiên, trên mạng có người tung ra tin tức, Hoa khôi Đại học Từ Manh xuất hiện tại lễ khai trương Siêu thị điện tử ở Thạch Thành, với một dàn xe sang đưa đón, vị cận vệ bảo tiêu uy mãnh, hát bài thu vào tiền triệu.
"Mợ nó, là giả chứ?"
"Giả? Haha, ta là khán giả có mặt tại hiện trường, khai trương Siêu thị điện tử Bạch Lam, Từ Manh thực sự có đến, trực tiếp lên biểu diễn, không có có photoshop cái lông gì.
Vài bức ảnh Từ Manh tại hiện trường được tung lên mạng.
Lần này những fan hâm mộ trên mạng, bắt đầu dồn dập đàm luận về Từ Manh cùng với siêu thị điện tử Bạch Lam, rất nhiều người có chút xem thường cái siêu thị điện tử nho nhỏ này, bất quá lại có người đưa ra thông tin, siêu thị điện tử này khai trương có hoạt động quay thưởng, tổng cộng có bộ điện thoại di động Lam Mị được đưa ra làm giải thưởng.
bộ?
Trên lý thuyết mà nói, điều này cần ít nhất vị hội viên Kim cương sao mới có thể tập hợp được, một vị hội viên Kim Cương sao tiêu phí là ngàn tệ, vị chính là hơn triệu đó. Còn có, Từ Manh đâu phải ai cũng có thể mời tới được? Cái siêu thị điện tử nho nhỏ này, đến cùng là thần thánh nơi nào mở vậy?
Một triệu lệ phí di chuyển trước tiên không tính, cái giá này đã tương đương với giá trị của minh tinh cấp bậc Thiên Hậu rồi, cho dù có tiền chưa chắc Từ Manh đã đáp ứng, có vị đạo diễn lớn chỉ mặt điểm tên muốn Từ manh diễn nữ chính số , nhưng kết quả cũng bị từ chối đó sao? Tin tức ngầm cho biết bởi vì vị đạo diễn này danh tiếng không hề tốt đẹp gì, nên Từ Manh mới từ chối, đây là thích tự do tự tại mà.
chiếc Mercedes tuy rằng không quá đắt tiền, nhưng từ số lượng thì cũng có thể thấy không thấp rồi, hơn nữa còn chiếc Rolls-Royce Phantom kia, vị Hoa khôi này có bối cảnh gì đây?
Khiến người ta hiếu kỳ chính là trên mạng không hề có một ai công bố thông tin về thân thế của Từ manh, bên trong khẳng định có tồn tại vấn đề gì đó.
Bạch Lam hiếu kỳ hỏi: "Từ Manh ngồi chiếc Phantom đó là của ai vậy? Hình như toàn bộ Thạch Thành không có mấy chiếc thì phải? Còn những hộ vệ kia, đều là do đệ tìm tới à?"
Hác mãnh cười gật đầu: "Ừm, yên tâm đi, không phải bỏ tiền, đều là đi mượn tới"
Những hộ vệ kia đều là bảo an của tập đoàn Đại Chu, còn chiếc Rolls-Royce Phantom cũng là của cha Chu Đào, bị Hác Mãnh mượn tới. Phải ra vẻ chút, tỏ ra có khí thế chứ, như vậy mới khiến người khác phải đánh giá cao mình.
Bạch Lam sửng sốt, không nhịn được cười mắng: "Mặt đệ có đáng giá để người ta cho mượn vậy không?" Dứt lời, còn giơ tay lên bẹo hai bên má Hác Mãnh, rồi cười khanh khách nói: "Việc này đúng là dát vàng lên mặt mà"
Trước mặt là Bạch Lam, chứ nếu đổi là người khác thì Hác Mãnh đã cho cái bạt tai rồi, mình không phải tiểu hài tử tuổi, còn bẹo má mình chứ.
Buổi trưa, mở tiệc tại một khách sạn cỡ lớn gần đó, chiêu đãi các vị khách quý. Từ Manh cũng đeo kính mát lớn đến đây.
Trong phòng khách sạn.
Từ Manh lấy xuống kính râm, ngồi vào bên cạnh Hác Mãnh, cười nói: "Ngày hôm nay nóng thật, vẫn là trong phòng dễ chịu hơn nhiều" Cũng không để ý đến người khác, bởi vì người trong phòng nàng không biết mấy. Nắm lấy cánh tay Hác mãnh, cười duyên nhỏ giọng mà chỉ hai người nghe thấy: "Trên mạng nói, ta hát hai bài ' kiếm được tiền triệu. Ông chủ lớn ngươi có phải nên thanh toán khoản tiền này không?"
"Đòi tiền không có, đòi mạng thì có một cái" Hác Mãnh nhún vai cười.
Đối với hác Mãnh, Từ Manh cũng không bất ngờ gì, chớp mắt cười duyên nói: "Vậy cũng được, dù sao mạng của ngươi cũng rất đắt giá."
Bởi vì trong phòng có người ngoài, Từ Manh cũng không nói nhiều, bất quá trong ý tứ không khó có thể nghe ra, ngoại trừ Bạch Lam và Phi Ngữ ra, xung quanh còn có mấy ông chủ địa lý thay quyền của các hãng điện tử lớn.
Mọi người đều nhìn Từ Manh, đối với họ mà nói, đây chính là địa minh tinh khó gặp, có người con mắt cứ nhìn chằm chằm. Âm thầm suy đoán xem hai người này rốt cục có quan hệ gì.
Hác Mãnh ngẩng đầu lên nói với mọi người: "Ngày hôm nay không được chụp ảnh nhé, còn lại thì mọi người tùy ý, Từ manh là bạn học cũ của ta, là muội muội kết nghĩa của Bạch tỷ, bằng không hôm nay dù có chục triệu cũng chưa chắc có thể mời được nàng tới"
Lời này Hác mãnh cố ý tiết lộ ra ngoài, nếu không trên mạng sao lại tiết lộ ra tin tức được, điều này để chứng minh Từ Manh không bị vẩy nước bẩn, trên danh nghĩa Bạch Lam là ông chủ siêu thị điện tử, điều này mọi người đều biết rồi, nếu như Từ manh là muội muội kết nghĩa của Bạch lam, vậy thì nhiều vấn đề có thể giải thích được rồi.
Trên internet rất nhiều chuyện đều là thật giả khó phân, kỳ thực chưa chắc có chuyện nào là thật, ngược lại cũng có nhiều chuyện chưa chắc đã là giả.
Hác Mãnh không để ý thật giả, hắn muốn dựa vào Siêu thị điện tử Bạch Lam khai trương để đánh bóng thêm tên tuổi của Từ Manh, không để nàng dời tầm mắt của các fan trên mạng như vậy là được rồi. Chờ sau khi khai giảng Từ manh còn phải trở lại trường học, đến cuối năm nay hoặc sang năm, Hác Mãnh chuẩn bị đầu tư cho nàng một bộ phim, coi như nếu không phải bộ phim lớn thì đóng một bộ phim nhỏ mà sử dụng "Movie Master Cut" cũng không khó gì.
Từ Manh cũng không hề rời đi, nàng về nhà cũng không có gì làm, sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều lại cải trang một chút cùng Hác Mãnh và Bạch Lam đến siêu thị điện tử chơi đùa.
Buổi chiều, bởi vì không có nhiều hoạt động như buổi sáng nên người cũng không nhiều như thế, nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện, đây kỳ thực là những người đến mua hàng chân chính, so với lúc sáng người mua hàng còn nhiều hơn. Khai trương trong ngày, tất cả sản phẩm đều giảm giá %, chiết khấu như vậy đủ đánh động trái tim nhiều người.
Hơn nữa trên mạng cũng không ít tin tức đều chỉ mặt gọi tên tới siêu thị điện tử Bạch Lam, vô tình để cho Siêu thị điện tử Bạch Lam thêm nổi tiếng, dưới các loại tuyên truyền cũng nâng tầm thương hiệu đối với Siêu thị Bạch Lam, nhưng có thể duy trì được hay không thì phải xem bản lĩnh của mình.
"Nơi này cũng là ngươi mở sao?" Từ Manh ngồi ở trên ghế xoay của Bạch Lam, xoay xoay vài vòng hiếu kỳ hỏi.
Hác Mãnh cười gật đầu: "Không hoàn toàn là của ta, trong này ta có cổ phần, cũng có cổ phần của Bạch tỷ, kinh doanh hàng ngày đều do Bạch tỷ phụ trách"
"Từ tên của siêu thị điện tử có thể thấy được rồi" Từ manh gật đầu cười, nghiêng đầu nhìn Hác Mãnh: "Nói đi, ngươi chuẩn bị báo đáp ta làm sao?"
Hác Mãnh gãi đầu cười khà khà: "Tặng ngươi một bộ điện thoại"
"Lam Mị A?" Từ Manh hỏi.
Hác Mãnh gật đầu, nhưng tiếp đó sửng sốt, cười khổ. Từ Manh cười quơ quơ điện thoại Lam Mị trong tay, cùng với đồng hồ màu đen trên cổ tay, nói: "Không cần nữa, những thứ này ta đều có"
Làm sao quên chuyện này chứ, Trần Vũ TÌnh tuy là đối thủ cạnh tranh của Từ Manh, nhưng dù sao cũng là bạn thân mặc chung quần mà lớn lên. Từ Manh có đồ gì tốt đều sẽ nghĩ tới Trần Vũ Tình, và ngược lại, Trần Vũ Tình có đồ gì tốt làm sao quên Từ Manh chứ?
E rằng điện thoại Lam Mị và đồ hồ Phong Bạo mình còn chưa được dùng thì người ta đã có dùng rồi. Từ mỹ nhân còn cần mình tặng sao?
Hác mãnh cười khổ nhún vai: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
Từ Manh cười duyên ngoắc ngoắc ngón tay với Hác Mãnh, lè lưỡi liếm môi dưới, nhẹ giọng nói: "ngươi nói đòi tiền không có, chỉ có cái mạng sao, bổn tiểu thư cũng không muốn mạng của ngươi. Muốn người ngươi đó."
"Khà khà, cái này đơn giản, tối nay nhé?" Hác Mãnh cười hỏi.
Từ Manh lắc lắc đầu, xinh đẹp như hoa đào, cười quyến rũ: "Tại sao phải tối nay, bây giờ đi, ngay tại chỗ này, cởi đi"
Hác Mãnh biết Từ manh đang đùa mình, coi như mình thật sự cởi thì nàng cũng không dám thu.
"Không được"
"Nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa, nếu không làm thì cho ta một triệu" Từ Manh liếc nhìn Hác Mãnh, xòe tay ra dọa.
Hác Mãnh cười nói: "Ngươi chớ ép ta đó, bên ngoài có không ít người đấy, phỏng chừng ngươi ở trong cũng không dám kêu ấy chứ, ta mà đâm đâm xoa xoa ngươi thật thì ngươi có khóc cũng không dám lớn tiếng. Đến lúc đó nhìn dáng vẻ chật vật của ngươi còn làm đại minh tinh thế nào được."
Từ Manh chớp mắt một cái, cười duyên hỏi: "Tại sao ta phải kêu chứ? Ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi sao? Ta còn ước gì như thế đó, đến lúc đó ngươi là người của ta, tiền cũng là của ta, bổn cô nương có cả người cả tài, chuyện này thật tốt mà."
Hác Mãnh cười xấu xa đứng lên đi tới phía nàng: "Đây là do ngươi muốn đo nhé, đừng đổi ý"
Từ Mãnh dựa vào ghế, tựa như cười mà như không nhìn Hác Mãnh, không nói lời nào.
Đi tới phía sau Từ manh, hác mãnh ôm lấy nàng, đem miệng kề sát bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi như vậy, lão tử ăn ngươi thật đó, kỳ thực, bọn họ đều sớm khuyên ta nên bắt lấy ngươi, nếu không tương lai ngươi cứng cáp rồi, ánh mắt cao thì không còn là của ta nữa."
Từ Manh né sang bên, cỗ khí nóng kia phả vào tai có chút nhột, cười nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao ngươi không hạ thủ chứ?"
"Ta sợ ngươi hối hận"
Từ Manh hiểu rõ ý tứ của Hác mãnh, trầm mặc đỏ mặt nói: "Ta, sao lại hối hận chứ, nhưng ngươi cũng không thể để một cô gái như ta chủ động chứ? Ngươi là đại lão gia, lẽ nào không cứng rắn một chút sao?"
"..." Hác Mãnh không lên tiếng, hôn lên mặt nàng, rồi đứng thẳng lưng lên.
Từ Manh xoay cái ghế, đối diện với hắn, cười hỏi: "Ngươi sợ sau đó ta sẽ buộc ngươi đoạt tuyệt quan hệ với Trần Vũ Tình sao?"
Đúng? Có phải nguyên nhân này không, Hác mãnh cũng không biết. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Từ Manh, kỳ thực cả đời này có thể có một người phụ nữ như thế này ở bên người đã là đủ, tại sao còn lòng tham như vậy.
Tư tâm, tạp niệm, ý nghĩ muốn sở hữu, haiz nếu như đem tất cả đều tập trung lại thì thật hoàn mỹ.
Nhưng cũng phải nói, con người mà không có tư tâm tạp niệm thì người đó tồn tại cũng có ý nghĩa gì.
Thế giới hiện thực là xã hội của những người bình thường, người thường thì không thể tránh khỏi có tư tâm, tạp niệm, có dục vọng, mỗi người đều giống nhau, chỉ là to nhỏ khác nhau mà thôi.
Từ Manh thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Hác Mãnh nghiêm nghị hỏi: "Ngươi thành thật cho ta biết, ngoài ta và Trần Vũ Tình ra, có phải còn có người khác?"
Ạch!
Hác Mãnh trong lòng hồi hộp, tự nhủ hỏng rồi, Từ manh tự nhiên sao lại hỏi điều này chứ? Đại não nhanh chóng suy nghĩ, âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt làm bộ bình tĩnh nói: "Người khác gì chứ?"
Từ Manh vẫn ngửa đầu nhìn chằm chằm Hác Mãnh: "Ngoài chúng ta ra thì còn người phụ nữ khác không?"
"Không có, tuyệt đối không có" Hác Mãnh một mực khẳng định, chết cũng không thừa nhận.
Từ Manh nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Không có? Thật không có? Nói cho ngươi biết, chớ có lừa ta, bằng không hiệu quả vô cùng nghiêm trọng"
Hác Mãnh cười khổ: "Đại tiểu thư của ta, không có, thật sự không có"
Từ Manh liếc nhìn hắn, hừ lạnh: "Không có thì tốt, bằng không thì ngươi chờ mà làm công công cuối cùng đi"
"Cái này có phải là có chút tàn nhẫn không?" Hác Mãnh run lập cập, cười nói.
Từ Manh cười duyên, trừng mắt nhìn hắn: "Tàn nhẫn sao? Ta cảm thấy còn nhẹ ấy chứ, kỳ thực có ta cùng Trần Vũ Tình ngươi phải thấy đủ chứ, nếu như còn dám ở ngoài xằng bậy, hai cũng ta cũng đã thương lượng rồi... Ngươi hiểu chứ"
Tạm thời, Từ manh cùng Trần Vũ Tình kết thành liên minh tạm thời, còn sau đó, mọi người tuổi còn trẻ, chuyện sau này chờ sau này nói tiếp, sẽ có biện pháp giải quyết.
...