"Đi, đi Đại Phú Hào hát hò chút!" Tôn Lập Minh khoác vai Hác Mãnh, cười khà khà. Mặc dù đã uống khá nhiều rượu nhưng đầu óc Tôn Lập Minh cũng chưa tới mức hồ đồ, hôm nay chỉ cần giữ được gã đệ đệ này của Tiếu Ngọc Vân, thì nàng chớ nghĩ chạy thoát. Hiện tại đã bỏ ra tiền vốn nhiều như thế, kiểu gì cũng phải ‘thịt’, cho dù là cưỡng bức.
"Được!" Hác Mãnh cười đáp ứng.
Tiếu Ngọc Vân ở bên cạnh khẽ nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn Hác Mãnh, nói: "Uống rượu nhiều như vậy còn hát hò cái gì, nhanh đi về nhà!"
"Ngọc Vân, hôm nay mọi người đang cao hứng, cùng đi vui chơi một chút đi!" Tôn Lập Minh cười ha ha, nói.
Tiểu Lý đứng bên cạnh cũng đón lời: "Không sai, khó khăn lắm mọi người mới ra ngoài tụ tập được một bữa như này, cứ thế giải tán sao được, huống chi hiện giờ vẫn còn rất sớm."
Quả thật mới gần h, mà trời mùa hè h không phải là quá muộn.
Tiếu Ngọc Vân quan sát Hác Mãnh uống rượu từ đầu đến cuối bữa tiệc, hắn với Tôn Lập Minh hai người, mỗi người ít nhất phải uống hết một chai Mao Đài, về phần Lafeti cũng chui vào bụng hắn hơn phân nửa. Nàng chính là sợ Hác Mãnh uống nhiều quá.
"Mặc kệ tỷ ấy, tỷ ấy yêu có đi hay không thì ta vẫn cứ đi. Đúng rồi, đừng quên đem theo hai chai rượu của ta nhé!" Hác Mãnh đẩy nhẹ Tiếu Ngọc Vân một cái, tỏ vẻ tức giận hắng giọng căn dặn, sau đó kề vai sát cánh cùng Tôn Lập Minh đi ra ngoài!
Uống chưa nhiều!
Say rồi mà vẫn nhớ được hai chai rượu kia a! Thời điểm không ai chú ý, Tiếu Ngọc Vân khẽ cười, bất quá rất nhanh liền che dấu đi, khôi phục lại vẻ băng lãnh! Nếu đệ đệ muốn ‘chơi’, vậy thì ‘chơi’ thôi!
Trước cửa Đại Phú Hào.
Tôn Lập Minh ba chữ trên tấm bảng hiệu điện tử, làm ra vẻ với Hác Mãnh: "Sau này tới đây cứ trực tiếp báo ra tên của ka là được, ka là anh em thân thiết với quản lý nơi này, mặt mũi rất lớn. Thậm chí nếu không mang tiền thì cứ ghi vào tài khoản của ka cũng không vấn đề gì."
Hác Mãnh vừa đi vừa cười, bất quá trong lòng bổ sung một câu: mặt chú thì có vẹo đếch gì? Phỏng chừng chỉ được cái khoác lác là giỏi!
Nhưng chú thích làm ra vẻ, vậy ka cũng không muốn vạch trần chú.
"Được, sau này đệ tới đây vui chơi, liền báo ra tên của Tôn ca!" Hác Mãnh cười cười.
Hai người dẫn đầu đi vào trong Đại Phú Hào, những người còn lại theo ở phía sau, cả nhóm gần người, thoạt nhìn cũng rất có khí thế.
"Hoan nghênh quý khách!" Sáu vị mỹ nữ mặc đồng phục sườn xám màu đỏ để lộ ra đôi chân dài, đồng thanh kêu lên. Sườn xám mảnh mai, mỹ nữ quyến rũ, khiến cho nam nhân không nhịn được ánh mắt.
Tối nay quản lý chịu trách nhiệm đón khách ở cửa là một mỹ nữ gọi là Nhụy tỷ, tuổi tác tầm -, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, một thân trang phục office lady màu đen (gg là ra), tương đối có khí chất.
Vừa khéo vị Nhụy tỷ này lại biết Hác Mãnh!
"Hác thiếu, đã lâu không gặp, sao hôm nay lại có hứng tới đây chơi thế này!" Nhụy tỷ vừa cười vừa bước tới, chào hỏi cùng Hác Mãnh.
Tôn Lập Minh sửng sốt, vị Nhụy tỷ này hắn cũng có duyên gặp vài lần, bất quá chỉ xã giao bình thường, không được như vị bằng hữu kia của hắn, gặp một lần liền có thể quen thân. Không ngờ tên đệ đệ này của Tiếu Ngọc Vân lại biết nàng, nhìn dáng vẻ thì dường như rất quen thuộc với nơi này. Chẳng lẽ hắn cũng thường xuyên tới đây chơi?
"Làm sao? Nhụy muội không hoan nghênh ta tới đây chơi à?" Hác Mãnh cười khà khà, ôm lấy Nhụy tỷ, người ngoài nhìn vào nghĩ hắn bị say rượu, muốn chiếm tiện nghi người ta. Bên kia đã có bảo vệ chạy tới!
Nhân cơ hội, Hác Mãnh liền kề sát tai Nhụy tỷ, nhỏ giọng nói: "Giúp ta một việc, hôm nay ta muốn giả vờ ra vẻ để ‘bẫy’ chết một người, phối hợp chút nha!"
Nhụy tỷ hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu, yểu điệu cười: "Hoan nghênh, tại sao lại không hoan nghênh đây! Tối nay uống nhiều đấy nha, toàn thân khắm mùi rượu, sắp làm ngạt chết người ta rồi!" Nói xong liền đẩy Hác Mãnh ra, ánh mắt ra hiệu với đám bảo vệ.
"Khắm sao? Ha ha, đó là vì không có mùi hương của ngươi! Còn phòng bao không?" Hác Mãnh cười hỏi.
"Hác thiếu đã đến thì nhất định là có!" Nhụy tỷ cười duyên, gật đầu.
Hác Mãnh quay đầu, tay chỉ vào Tôn Lập Minh, cười nói: "Vị này là Tôn ca, tối nay huynh ấy làm chủ nhà mời khách, nhanh lấy cho chúng ta phòng Hoàng đế ở Thiên Nhân các!"
Phòng Hoàng đế ở Thiên Nhân các? Tôn Lập Minh thường xuyên tới nơi này chơi, đương nhiên biết gian phòng đó đại biểu điều gì. Tiêu phí tối thiểu là ngàn tệ, bất quá điều chủ yếu là gian phòng đó không phải ai cũng có thể đặt được, nghe nói chính là ông chủ của Đại Phú Hào dùng để tự mình chiêu đãi bằng hữu, ngay cả Tôn Lập Mình hắn cũng chưa từng được vào.
"Tối nay Thiên Nhân các có..." Nhụy tỷ cười khổ, định nói.
Hác Mãnh liền trừng mắt, lớn tiếng quát: "Làm sao, nghĩ chúng ta không kham nổi chi phí à? Hôm nay Tôn ca của ta mời khách, không thiếu tiền, chúng ta muốn vui chơi tại phòng Hoàng đế ở Thiên Nhân các! Làm sao, xem thường ta, hay là xem thường Tôn ca của ta? Huynh ấy là anh em thân thiết với quản lý nơi này của các ngươi đấy!"
Tôn Lập Minh thầm chửi rủa trong lòng. Hắn biết vị bằng hữu kia mặc dù cũng là quản lý của Đại Phú Hào, thế nhưng chức vị chưa chắc đã cao bằng vị Nhụy tỷ này, người ta chính là một trong những thân tín của ông chủ nha. Hơn thế nữa, quan hệ giữa hắn và vị bằng hữu thật ra chưa tới mức ‘thân thiết’ như hắn vừa bốc phét.
Đây chẳng qua là Hác Mãnh giả bộ làm trò, thể hiện tí thôi!
"Việc này…, thôi được rồi, thế nhưng chi phí tối nay cũng không được thấp hơn ngàn, nếu không ta thật không có biện pháp báo cáo với cấp trên!" Nhụy tỷ cười khổ, nói.
Hác Mãnh không lập tức đáp ứng mà quay đầu nhìn về phía Tôn Lập Minh, tỏ ý trưng cầu ý kiến của vị ‘anh rể’ này. Dù sao tối nay là người ta mời khách chứ không phải là hắn!
Tôn Lập Minh hào sảng phất phất tay, nói: "Tối nay liền chơi thống khoái đi!"
Phòng Hoàng đế của Thiên Nhân các, bài trí vô cùng xa hoa, ngày thường cơ bản không đón khách, để người nhà dùng. Trước kia họp lớp cũng là ở chỗ này, dù sao cũng là sản nghiệp của nhà Chu Đào, nên tới chơi sẽ không mất tiền. Người khác đi vào phải tiêu phí mấy chục ngàn, còn bọn họ mỗi lần tới thì được dùng miễn phí các loại đồ uống, hoa quả.
Không nghi ngờ chút nào, đây chính là mặt tốt của việc có bằng hữu là con nhà giàu.
"Huynh đệ, có cần ka gọi cho một hai cô ‘em út’ không?" Tôn Lập Minh tiến tới ngồi cạnh Hác Mãnh, thấp giọng cười đê tiện.
Hác Mãnh cười, lắc đầu nói: "Không cần, gọi mấy ẻm là phải đưa tiền, cảm giác không được thoải mái, không sướng như gái mình tán được! Tôn ca, công ty của các ngươi có mấy vị mỹ nữ chất lượng cũng không tệ nha!"
Tôn Lập Minh nhạy bén cười nói: "Thích thì ngươi cứ ra tay, tối nay ‘thịt luộc’ luôn cũng chả sao, có vấn đề gì thì đã có ka đỡ cho ngươi!" Đối với trong mấy em nữ nhân viên cấp dưới trong công ty, hắn hoàn toàn nắm chắc.
"Đệ sẽ không khách khí đâu!" Hác Mãnh cười vang, kết thành một khối với gã ‘anh rể’.
Gọi vài đĩa hoa quả, chút đồ ăn vặt, chục chai bia Budweiser (bia Mỹ), làm theo đúng như lời Tôn quản lý là xõa hết mức, tạo không khí vui vẻ, tối nay ai uống không hăng hái thì liền chính là không nể mặt hắn!
Chuyện tình ăn uống vui chơi miễn phí thì đâu có người nào lại không thích chứ, đám đồng nghiệp của Tiếu Ngọc Vân cũng sướng như điên rồi.
Tiếu Ngọc Vân ngồi ở ghế salon, không uống bất kì thứ gì, lại càng không tham gia hát hò. Nhìn nàng, Tôn Lập Minh rất ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng đến lúc ‘thu hoạch’ rồi.
Đợi trong phòng tắt bớt ánh đèn, hắn liền bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Ngọc Vân, định trước tiên là giao lưu tình cảm với nàng.
Hác Mãnh mặc dù vẫn đang liên tục nói chuyện phiếm với tiểu Lý ở kề bên, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc sang chỗ gã 'anh rể'. Ăn thì cũng ăn rồi, uống thì cũng uống rồi, giờ nên là lúc vận động tay chân một chút nhể.