Bà Cốt Giới Giải Trí

chương 85: tầng hầm thứ năm kỳ lạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trường Tuế vẫn tiếp tục ẩn mình sau chiếc khoang thủy tinh trong suốt trong suốt, sau khi đợi tiến sĩ Triệu rời đi, cô mới đi ra khỏi chỗ đó, sau đó đi theo con đường mà vừa nãy cô ta đi qua.

Cô cứ thế đi theo đến tận phòng thí nghiệm của tiến sĩ Triệu, ở cửa phòng thí nghiệm đang có hai người đàn ông đứng canh gác.

Trường Tuế đi tới trước mặt hai người bọn họ, rồi đi đến cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, nhìn vào bên trong. Đúng lúc này nhìn thấy người đàn ông lái xe tải vừa nãy lấy con thụ yêu nhỏ từ trong chiếc túi đen ra, lột s@ch quần áo trên người nó, sau đó đặt nó toàn thân tr@n trụi lên trên chiếc bàn bằng kim loại, chiếc bàn bằng kim loại đó được gắn vào một thiết bị kỹ thuật công nghệ cao trông rất phức tạp.

Tiến sĩ Triệu mang đôi găng tay vào, liền bảo người đàn ông rời đi.

Người đàn ông nhặt chiếc túi màu đen trên mặt đất lên, và bước ra khỏi đó, cùng với hai người đàn ông ở cửa rời đi.

Trường Tuế tiếp tục đứng bên cửa sổ quan sát, cô nhìn thấy tiến sĩ Triệu đâm một mũi kim vào con thụ yêu đang nằm trên bàn và tiêm vào cơ thể nó một ống chất lỏng, rất giống với chất lỏng màu xanh nhạt trong khoang thủy tinh trong suốt. Tiếp theo đó là từ trong chiếc bình đổ ra một loại chất lỏng màu xanh lá cây sền sệt, cho vào lòng bàn tay, xoa đều hai tay, rồi bắt đầu thoa lên ngực và bụng của con thụ yêu đang nằm trên bàn.

Sau khi bôi xong, cô ta tháo đôi găng tay ra và ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó từ trên bàn đặt thiết bị, lấy ra hai cây kim dày có kích thước bằng dây cáp tai nghe gắn vào một chiếc ống nhỏ, bình tĩnh đâm vào ngực nó.

Trường Tuế nhìn thấy vậy, thì lồ ng ngực của cô đau nhói.

Đúng lúc này, từ một nơi nào đó đột nhiên truyền tới một tiếng sói kêu tràn ngập phẫn nộ. Đồng thời còn mơ hồ có cả tiếng kêu thảm thiết của con người.

Bạch Doanh?!

Trường Tuế không cần suy nghĩ, lập tức chạy theo hướng tiếng con sói đang gào thét, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bị một cánh cửa hình tròn chặn lại. Cũng may, tiến sĩ Triệu sau khi nghe âm thanh gào thét liền chuẩn bị để đến đó, Trường Tuế nhìn thấy cô ta lấy ra chiếc thẻ nhân viên từ trong túi áo, sau đó quét vào máy quét ở bên phải, cánh cửa hình tròn ngay lập tức được mở ra.

Trường Tuế theo sau tiến sĩ Triệu bước vào trong cánh cửa này, lúc này đây đột nhiên phía sau cánh cửa một lần nữa lại mở ra một thế giới mới.

Phía sau cánh cửa này, là những căn phòng bằng kính trong suốt được đặt cạnh nhau, đứng ở hành lang có thể phóng tầm mắt, nhìn thấy toàn cảnh bên trong căn phòng. Bên trong chỉ có một chiếc giường được gắn trực tiếp vào tường, hơn nữa bên trong mỗi căn phòng bằng kính này đều có một con yêu quái đang bị giam cầm trong đó.

Những căn phòng bằng kính này có diện tích khoảng chừng năm mét vuông, ngoài chiếc giường ngủ ra, thì diện tích để có thể di chuyển là rất nhỏ, hoàn toàn như một phòng giam. Hơn nữa, Trường Tuế cũng không nghĩ rằng Cục Quản lý Yêu quái sẽ thường xuyên thả chúng ra ngoài để hít thở không khí.

Những con yêu quái ở đây đều duy trì hình dáng con người, nhưng chúng có những đặc điểm riêng của yêu quái, chẳng hạn như con hồ yêu bị nhốt trong phòng giam bằng kính đầu tiên, cô ta cứ thế ngồi trên mặt đất với ba cái đuôi cuộn quanh người, đầu cô ta gục xuống, hai tay mân mê bộ lông đuôi của mình để tìm thứ gì đó. Cho dù là tiếng sói gào thét hay tiếng bước chân của tiến sĩ Triệu đi ngang qua hành lang, cô ta cũng không thèm ngẩng đầu lên để nhìn. Còn bên trong phòng giam thứ hai là một con chim yêu gì đó, trên đỉnh đầu có một chiếc mào màu sắc sặc sỡ, anh ta đứng quay mặt vào tường với vẻ mặt điềm tĩnh, cũng giống như con hồ yêu kia, dường như không nhận thức được có sự tồn tại của thế giới bên ngoài.

Trong mỗi một phòng giam bằng kính đều nhốt một con yêu quái, tất cả bọn chúng đều thể hiện một trạng thái giống nhau.

Những con yêu quái bị giam giữ trong những căn phòng bằng kính này luôn duy trì một trạng thái bình tĩnh đến quỷ dị, thậm chí trông nó rất chậm chạp, kể cả nếu có người từ bên ngoài đi ngang qua, muốn gây sự chú ý với chúng thì cũng không có cách gì khiến cho chúng nó có thể quay đầu nhìn lại. Rõ ràng là vừa rồi tiếng con sói yêu gào thét rất lớn cũng không thu hút được sự chú ý của bọn chúng. Bọn chúng dường như chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không thể nhận thức được thế giới bên ngoài.

Trường Tuế cũng nhận thấy rằng các camera giám sát đã được lắp đặt ở các góc trên trần của căn phòng giam bằng kính này, để theo dõi từng sự chuyển động của chúng trong thời gian thực nghiệm.

Một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích nổi xông lên từ lòng bàn chân cô.

Trường Tuế càng ngày càng cảm thấy nặng nề, cô chỉ có thể tạm thời đè nén những nghi ngờ đang không ngừng sinh sôi trong lòng mình và theo sát sau lưng tiến sĩ Triệu.

Thật khó để tưởng tượng rằng căn cứ ngầm bí mật này lớn đến mức nào, lối đi của hành lang này gần như dài vô tận, cứ khoảng một trăm mét lại có một cánh cửa, mà muốn vào được bên trong đó thì cần phải có thẻ nhân viên mới mở ra được.

Đồng thời, Trường Tuế cũng nhận thấy rằng càng đi sâu vào trong thì những con yêu quái càng hoạt bát hơn, chúng nó không còn trong trạng thái chậm chạp, uể oải như những con yêu quái phía trước, thay vào đó chúng ý thức rõ ràng hơn về bản thân. Sau khi chúng nhìn thấy tiến sĩ Triệu thì một số con yêu quái còn thể hiện tâm trạng rất kích động, chúng đập liên tục vào vách kính một cách điên cuồng, nhưng rõ ràng những bức tường bằng kính này trông có vẻ mỏng manh nhưng thật ra chúng không phải là loại kính thông thường, sự va chạm của chúng vào bức tường dường như không thể gây ra bất kỳ sự thiệt hại nào cho mặt kính, thậm chí các âm thanh phát ra còn bị lấn át, chỉ một vài âm thanh khác như bị bóp nghẹt.

Trong những căn phòng bằng kính này không có camera giám sát, rất có thể chúng đã bị phá hỏng bởi những con yêu quái đang bị nhốt bên trong.

Tiến sĩ Triệu đương nhiên là rất quen với những cảnh tượng như thế nào, cô ta cũng không quay đầu nhìn lại, cứ thế tiếp tục đi về phía trước theo hướng có âm thanh phát ra.

Trường Tuế nhận thấy thủy tinh cấu tạo nên căn phòng làm bằng kính này rất kỳ lạ, ngay cả yêu khí của những con yêu quái này cũng bị tấm kính chặn lại, thậm chí lúc cô đến gần căn phòng giam thì chỉ cảm nhận được luồng yêu khí của yêu quái rất yếu ớt.

Trên những căn phòng giam bằng kính đều được đánh số.

Rõ ràng càng đi sâu vào trong thì yêu lực của yêu quái càng mạnh.

Trường Tuế đi theo sau tiến sĩ Triệu cho đến khi cô ta đến trước phòng giam số 126, và cuối cùng cô ta dừng lại ở đó.

Đây cũng chính là nơi giam giữ Bạch Doanh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Tiến sĩ Triệu với vẻ mặt lạnh băng, nghiêm nghị bước tới.

Một vài người đàn ông đang mặc đồng phục cố gắng lôi một cô gái trẻ mặc áo blouse trắng ra khỏi căn phòng giam, máu trên người cô gái trẻ chảy ra loang lổ, dính đầy trên chiếc áo blouse. Cánh tay phải của cô giống như bị cào rách bởi những móng vuốt sắc nhọn, chiếc áo blouse trắng bị nhuộm đỏ, máu chảy ròng ròng trên mặt đất, cô ấy dường như đã ngất lịm đi, toàn thân cô bê bết máu, nhưng trên mặt lại cô không có một chút máu.

Trường Tuế vòng sang bên kia để nhìn, thấy da thịt của cô ấy đã bị nứt toác ra, lộ ra xương trắng bên trong.

Lúc này, một thanh niên khác mặc một chiếc áo blouse trắng trên người loang lổ đầy máu bước ra khỏi căn phòng kính. Khi anh ta nhìn thấy tiến sĩ Triệu, đột nhiên giật mình, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả những con yêu quái: “Tiến sĩ Triệu!”

Mặc dù tất cả đều mặc áo blouse trắng, nhưng hiển nhiên địa vị của anh ta thấp hơn so với tiến sĩ Triệu.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?!” Tiến sĩ Triệu cau mày hỏi.

“Vừa rồi chúng tôi định tiêm cho cô ta, nhưng không ngờ cô ta đột nhiên biến thành dã thú tấn công Thanh Bình!” Người thanh niên trẻ với vẻ mặt sợ hãi nói, máu chảy khắp người anh ta, thậm chí còn có vài giọt b ắn ra tung tóe trên mặt của mình, nhưng tất cả chúng không phải là máu của anh ta.

Một đội ngũ y tế khác cũng nhanh chóng chạy đến và cấp cứu tại chỗ cho cô gái đang bị thương.

Hành lang lúc này bỗng đông nghịt người.

Trường Tuế cũng cẩn thận tránh mọi người để đảm bảo rằng không một ai va phải cô, cũng mấy lần suýt chút nữa là va phải cô.

Cuối cùng cô cũng tìm được một góc để đứng tránh mọi người, và nhìn vào căn phòng bằng kính nơi đang giam giữ Bạch Doanh.

Trước khi bọn họ đến thì Bạch Doanh đã bị khống chế, Trường Tuế cũng đã nhìn thấy cô ấy.

Trong căn phòng kính lúc này chỉ còn lại một mình cô ấy.

Cô tr@n truồng nằm trên vũng máu, thân thể cô trắng như tuyết nhưng lại nhuốm đầy máu, một phần của mái tóc dài màu xám cũng bị nhuốm máu, tạo ra một vẻ đẹp quỷ dị pha lẫn sự tàn nhẫn. Mặc dù vũng máu trên mặt đất không phải là máu của cô ấy, nhưng Trường Tuế nhìn thấy những vết thương trên người cô vẫn chưa khép lại.

Khả năng tự hồi phục của yêu quái rất đáng kinh ngạc, yêu quái có đẳng cấp càng cao thì khả năng tự phục hồi càng mạnh. Mà đối với một yêu quái như Bạch Doanh, chỉ cần không phải là vết thương trí mạng, với loại vết thương bên ngoài như thế này thì hẳn sẽ tự chữa khỏi chỉ trong vòng nửa ngày.

Nhưng vết thương trên người cô ấy xem ra vẫn còn rất mới, hơn nữa vết thương sâu ở trên lưng vẫn còn đang rỉ máu. Như vậy xem ra những người này đương nhiên không giúp cô ấy chữa lành vết thương, thậm chí bọn họ còn làm chậm quá trình chữa lành vết thương của cô.

Trong lòng Trường Tuế ớn lạnh.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy Bạch Doanh đang từ từ ngẩng đầu lên khỏi vũng máu.

Trường Tuế nhìn thấy có thứ gì đó giống như một cây kim gây mê đang c ắm vào vai cô ấy.

Đó hẳn là thứ khiến cô ấy ngã quỵ xuống, nhưng cô vẫn không bị hôn mê và khó khăn ngẩng đầu lên khỏi vũng máu. Trên khuôn mặt trắng như tuyết, một vết máu dính trên cằm càng tăng thêm vẻ yêu mị.

Trường Tuế lúc này đã nhìn rõ khuôn mặt của cô.

Tiểu Trương nói rằng cô ấy rất xinh đẹp, nhưng với Trường Tuế mà nói, dùng từ mỹ lệ để hình dung vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy thì càng đúng hơn, vẻ xinh đẹp đến mức yêu dị.

Cô ấy nâng khuôn mặt xinh đẹp đó lên khỏi vũng máu, dùng đôi mắt màu vàng lục của mình, nhìn chằm chằm về phía bên này một cách lạnh lùng.

Ngay cả khi đang trong tình cảnh chật vật như vậy, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt cô ấy, thì có thể cảm nhận được một sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong xương tủy của cô ấy.

Lúc này đây, tiến sĩ Triệu cũng quay đầu nhìn lại.

Một người, một yêu nhìn nhau thông qua lớp thủy tinh, nhưng ánh mắt của họ đều rất lạnh lùng và sắc bén.

Tiến sĩ Triệu bước lên phía trước, dùng thẻ nhân viên của mình để mở cánh cửa kính dường như đã được đóng chặt.

“Tiến sĩ Triệu! Hãy cẩn thận.” Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen nhắc nhở.

Tiến sĩ Triệu cứ thế bước vào bên trong mà không thèm nhìn lại.

Cô ta đi thẳng đến trước mặt Bạch Doanh, từ trên cao nhìn xuống Bạch Doanh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng không có một tia cảm xúc nào trong đó.

Người thanh niên mặc áo blouse trắng cẩn thận bước theo sau.

Tiến sĩ Triệu dùng ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn Bạch Doanh đang nằm trên mặt đất, giống như đang nhìn một con súc vật: “Tăng thêm liều lượng, đêm nay để cho nó ngủ ngon.”

Người thanh niên trẻ sững sờ một lúc, anh ta liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Doanh, trong ánh mắt anh ta hiện lên một tia không đành lòng, sau nói anh ta nói một cách thận trọng: “Như vậy có thể làm tổn hại đến thai nhi trong bụng cô ta.”

Tiến sĩ Triệu quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta và nói bằng giọng châm chọc: “Sao nào? Cái thai này là của cậu phải không?”

Sắc mặt của người thanh niên trẻ đột nhiên tái nhợt, không dám nói thêm nửa lời.

Tiến sĩ Triệu cụp mắt xuống nhìn Bạch Doanh, trong ánh mắt hiện lên hận ý cùng với căm phẫn, giọng điệu càng lúc càng trở nên lạnh lùng: “Đừng bị cô ta mê hoặc bởi vẻ ngoài xinh đẹp đó, cho dù bọn chúng có giống con người đến thế nào đi nữa, thì bọn chúng cũng chỉ là yêu quái mà thôi, bản tính yêu quái trong con người bọn chúng khó mà thay đổi được. Lẽ nào nhìn Thanh Bình như vậy không đủ để nhắc nhở cậu sao?”

Người thanh niên cúi đầu xấu hổ, tỏ ý nói: “Vâng, tôi biết rồi, tiến sĩ Triệu.”

Còn lúc này, Bạch Doanh đang nằm trên mặt đất đột nhiên đồng tử co rút lại.

Khi hai người đang đứng trên đầu cô nói chuyện, cô ấy nghe thấy một âm thanhrất nhỏ, nhưng nó đã truyền đến tai cô rất rõ ràng, thậm chí còn có hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai cô.

Đó là giọng nói của một cô gái trẻ, truyền vào tai cô một cách lạnh lùng.

“Tôi là bạn của Game, hãy tự bảo vệ mình, ngày mai tôi sẽ đến cứu cô.”

Lúc này Bạch Doanh mới phát hiện ra, mặc dù cô không nhìn thấy người nói đó đang ở đâu, nhưng trong căn phòng này rõ ràng là đang có một người thứ ba tồn tại.

Hốc mắt của cô nóng lên, lớp vỏ bọc cứng rắn trong lòng bỗng chốc tan vỡ, cô cắn chặt đầu lưỡi để kìm nén những giọt nước mắt, rồi cô gật đầu một cách kín đáo.

Trường Tuế nhìn thấy cô ấy gật đầu, liền ra khỏi căn phòng kính ngay trước mặt tiến sĩ Triệu.

Tiến sĩ Triệu dùng ánh mắt lạnh như băng của mình liếc nhìn Bạch Doanh một cái, rồi xoay người rời khỏi căn phòng kính. Cô ta từ đầu đến cuối cũng không nói một lời nào với Bạch Doanh, trong mắt cô, Bạch Doanh chính là một súc sinh có thể làm hại con người bất cứ lúc nào, tuy hình dáng bên ngoài giống con người, nhưng bản chất bên trong nó là một loài sói có thể hại người, giống như một súc sinh mà thôi, thực tế không cần phải nhiều lời làm lãng phí cảm xúc của mình khi nói chuyện với chúng.

Rất nhanh sau đó đã có người tới thu dọn hiện trường, cùng lúc đó cũng di chuyển thân hình yếu ớt của Bạch Doanh trở lại giường.

Người thanh niên trẻ mặc áo blouse trắng kia cũng quay trở lại. Anh ta đã thay một chiếc áo blouse trắng khác sạch sẽ hơn, vết máu dính trên mặt cũng được lau sạch sẽ, cầm lấy ống thuốc định tiêm vào người Bạch Doanh. Ống thuốc lúc trước đã bị cô ấy hất văng xuống đất bị bể nát, ống thuốc lần này theo chỉ định của tiến sĩ Triệu thì liều lượng thuốc cũng được tăng lên gấp đôi.

Những người đến dọn phòng, sau khi dọn sạch sẽ căn phòng liền rời đi, bên ngoài có hai người đàn ông mặc đồng phục màu đen đang đứng canh gác, tránh không cho Bạch Doanh làm hại người thêm lần nữa.

Ngươi thanh niên trẻ mặc áo blouse trắng cúi đầu, vẻ mặt chết lặng dùng ống kim tiêm chứa thuốc mê chuẩn bị tiêm cho cô.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng, nhưng nhẹ nhàng nghe rất dễ chịu vang lên: “Xin anh đừng làm tổn hại đến con của tôi.”

Người thanh niên trẻ giật mình, sau đó không dám tin vào mắt mình, anh ta nhìn Bạch Doanh, người đang nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt màu vàng lục đẹp mê hồn, đang nằm trên chiếc giường.

Từ khi bị bắt cho đến bây giờ cô ấy luôn giữ im lặng, đây là câu đầu tiên cô ấy nói.

Trong vô thức anh ta quay đầu nhìn hai người đang đứng canh bên ngoài căn phòng bằng kính, sau đó đầu nhìn lại cô với vẻ mặt đầy sự hoài nghi.

“Cô… cô đang nói chuyện với tôi phải không?”

Bạch Doanh gật đầu một cách khó khăn, đôi mắt màu vàng lục lạnh lùng lúc này dịu dàng nhìn cậu ta: “Tôi biết, anh không giống với những người đó.”

Người thanh niên trẻ bị cô nhìn chằm chằm mình như vậy, nhịp tim của anh ta đập nhanh hơn, đồng thời trong lòng anh ta có nổi lên cảm giác kỳ lạ khiến cho tim anh ta đập loạn nhịp, ngay cả bàn tay đang cầm kim tiêm cũng có chút run rẩy: “Tôi…tôi không muốn làm như vậy, nhưng… nhưng đây là công việc của tôi.”

“Tôi biết.” Bạch Doanh nhẹ nhàng nói.

Người thanh niên trẻ nhìn cô với ánh mắt si mê, anh ta đã nhìn thấy một mặt tàn nhẫn khác của cô, cô ấy có thể xé nát cánh tay của Chu Thanh Bình, trước mặt tiến sĩ Triệu, cô vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy, nhưng bây giờ cô đang nhìn anh ta với vẻ dịu dàng, và nói chuyện với anh ta như thể anh là một người rất đặc biệt… Cho nên vừa rồi cô ấy tấn Chu Thanh Bình, nhưng lại không tấn công anh?

Nội tâm anh ta rung động không thể khống chế được.

Cô ấy thật đẹp.

Ngay cả những con hồ yêu nổi tiếng vì vẻ ngoài xinh đẹp, cũng chưa chắc đã đẹp bằng cô ấy.

Đôi mắt màu vàng lục của cô ấy thật quyến rũ, dường như chúng có thể làm mêm muội tâm trí người khác.

Lúc này đây, đôi mắt quyến rũ vốn luôn lạnh lùng kia đang nhìn anh ta một cách dịu dàng và trìu mến.

Chút lý trí còn sót lại mách bảo anh ta, anh ta khó nhọc nói: “Tôi không thể làm trái lệnh của tiến sĩ Triệu.”

“Vừa rồi anh cũng muốn bảo vệ tôi phải không?” Bạch Doanh nhẹ nhàng hỏi.

Sự rung động trong nội tâm anh ta lại tăng lên, anh ta gật đầu.

Bạch Doanh nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Tôi có thể cảm nhận được anh là người rất đặc biệt, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho cô ấy làm tổn hại đến anh.”

Trái tim của người thanh niên trẻ đột nhiên dậy sóng.

Bạch Doanh tiếp tục nói: “Tôi sẽ rất yên lặng.” Cô ấy dùng chút sức lực yếu ớt đặt bàn tay lên cái bụng hơi phồng của mình, trong đôi mắt ngân ngấn lệ, nhìn chằm chằm vào người thanh niên trẻ: “Tôi chỉ muốn bảo vệ đứa con trong bụng mình.”

Người thanh niên trẻ ngay lập tức bị k1ch thích bởi d*c vọng bảo hộ trong nội tâm anh ta.

Đúng vậy, cô ấy đang mang thai một đứa trẻ con của con người, điều đó chứng tỏ cô ấy là một con yêu quái có tình, cô ấy là một con yêu quái cấp A, chính vì đem lòng yêu con người nên mới bị bắt giam.

Anh ta nghiến răng, một lần nữa rút hết thuốc trong cái lọ nhỏ vào trong ống tiêm, sau đó đi tới bên cửa sổ, cúi xuống nhìn Bạch Doanh nói: “Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm cô bị tổn thương.” Anh ta nói xong, cầm ống tiêm, đâm vào tấm nệm bên cạnh cô, sau đó tiêm hết số thuốc đó vào tấm nệm mềm.

Anh ta nhắc nhở: “Đây là thuốc gây mê cho cô, chỉ cần cô cứ giả vờ ngủ thiếp đi là được.” Nói xong lại có chút căn thẳng: “Đừng để bọn họ phát hiện ra.”

Bạch Doanh nhẹ nhàng gật đầu, đối diện với cậu ấy khẽ nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”

Người thanh niên trẻ ngây người nhìn nụ cười ngắn ngủi hiện lên trên mặt Bạch Doanh, trong lòng đột nhiên cảm thấy hành động của mình quả thật đáng giá.

“Sao vẫn chưa xong?!” Lúc này, người đàn ông phụ trách canh giữ cửa nóng nảy hỏi.

“Xong rồi, xong rồi đây!” Người thanh niên trẻ lập tức vội vàng đứng dậy, đặt chiếc ống kim tiêm rỗng vào chiếc khay trên xe, cuối cùng nhìn thật sâu vào Bạch Doanh đang nằm trên chiếc giường, sau đó mới lưu luyến đẩy chiếc xe đi ra.

Bạch Doanh đang nằm trên giường nhìn theo bóng lưng của anh ta, đôi mắt màu vàng lục dần dần khôi phục lại sự lạnh lẽo vốn có của nó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio