Trường Tuế cảm thấy Hạ Luật hẳn là có thích cô một chút.
Nếu không thì tại sao cô vừa gọi điện thoại là anh liền đến đây, không chỉ ăn dưa hấu cùng với cô mà còn cùng với cô đi vòng quanh công viên nhỏ nuôi muỗi lâu như thế.
Lúc đi vòng quanh, Trường Tuế muốn nắm tay anh. Cô cúi đầu nhìn xuống là có thể nhìn thấy đôi bàn tay xinh đẹp kia đang buông thõng ở bên cạnh tay cô, chỉ cần một ngón tay của cô xích qua là có thể nắm lấy được. Nhưng rốt cuộc cô vẫn là có tặc tâm mà không có tặc đảm, thật vất vả Hạ Luật mới không bài xích cô, cô vẫn không làm như vậy, miễn cho Hạ Luật cảm thấy cô chỉ bởi vì mỹ sắc mới thèm khát thân thể của anh như thế.
Tuy rằng sắc đẹp cô cũng tham, thân thể cô cũng tham, nhưng vẫn là rụt rè một chút thì tốt hơn.
Hai người đã sắp giẫm nát cả đường đá trong công viên nhỏ rồi, lòng bàn chân Trường Tuế bắt đầu cảm thấy đau mới rốt cuộc chịu dừng lại với vẻ lưu luyến. Không nắm được tay Hạ Luật, trong lòng luôn có chút tiếc nuối: “Thời gian không còn sớm nữa, em phải về rồi.”
Hạ Luật không có ý kiến: “Để anh lái xe đưa em về.”
Vừa nói xong, hai đứa bé trai không biết ở chỗ nào xông tới đây, xông thẳng về phía hai người, thoạt nhìn là muốn đụng tới Hạ Luật không hề có ý né tránh.
Trường Tuế theo bản năng nắm lấy tay Hạ Luật kéo anh về phía mình, nhìn hai đứa bé trai đang cười đùa xông tới.
Chỉ trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi ở đâu nữa, chỉ để lại một trận cười quanh quẩn khi trò đùa ác đã thành công.
Hiển nhiên là hai con tiểu quỷ.
Trường Tuế lúc này mới kịp phản ứng lại, mới phát hiện lúc này cô vào Hạ Luật đang kề sát nhau. Tay phải của cô đang nắm chặt lấy tay anh, mà tay kia của anh dường như đang ôm chầm lấy cô…Chính là do lúc nãy cô đột ngột dùng sức túm lấy anh, Hạ Luật bị kéo qua sợ đụng phải cô nên theo bản năng mới dùng cánh tay vòng qua ôm lấy cô như thế.
Trường Tuế nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, không biết là của Hạ Luật hay là của cô.
Hạ Luật buông cánh tay đang ôm chầm cô xuống, mím môi không nói gì.
Trường Tuế nghĩ đến việc lúc nãy Hạ Luật không thể nhìn thấy hai đứa bé trai đó, như vậy trong mắt anh chẳng phải là cô cố ý làm như thế sao?
Cô ho nhẹ một tiếng rồi cố gắng giải thích: “Vừa rồi mới có một cái gì mới chạy qua.”
Hạ Luật: “Ừm.”
“Là thật đấy.”
“Ừm.”
“Không phải là em cố ý nắm tay anh còn muốn anh ôm em đâu.”
“…Ồ.”
“Anh sẽ không hiểu lầm em chứ?”
“Không mà.”
“Vậy là tốt rồi.”
Im lặng trong mấy giây.
Hạ Luật nói: “Để anh đi lấy xe.”
Trường Tuế đáp: “À, được.”
Sau đó cô thả tay anh ra.
Bàn tay Hạ Luật bị cô thả ra vô thức nắm chặt lại, sau đó cũng không quay đầu lại bước ra khỏi công viên nhỏ đi lấy xe.
….
“A? Đó không phải là Hạ Luật sao?” Nam diễn viên trẻ vừa đi ăn khuya trở về tới cổng khách sạn đột nhiên kinh ngạc nói.
Tần Nhất Xuyên nhìn theo ánh mắt của anh ta nhìn sang, liền nhìn thấy Hạ Luật đội mũ lưỡi trai màu đen đang mở cửa xe chuẩn bị lên xe.
“Hạ Luật!” Anh ta gọi một tiếng: “Anh đi đâu thế?”
Hạ Luật ngẩng đầu nhìn về phía bên này rồi nhàn nhạt nói một câu có việc, liền bước lên xe.
“Hạ Luật thật là thần bí nha.” Một nam diễn viên khác nói.
Hạ Luật ở trong đoàn làm phim hình như chỉ có khi đang diễn trong phim mới có cảm xúc vui giận yêu ghét, còn lại ở bên ngoài cứ như một pho tượng không hề có một chút cảm xúc nào. Ngoại trừ khi thảo luận kịch bản cùng với đạo diễn, trên cơ bản đều không mở miệng nói chuyện gì hết, lúc ngồi chờ đến lượt mình lên diễn thì chỉ ngồi một mình ở trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc đùa nghịch điện thoại di động.
Đi tới đi về vĩnh viễn cũng chỉ đi một mình. Khi đoàn làm phim tụ tập ăn cơm anh cũng không tham dự, giống như anh không hề có một hứng thú hay yêu thích nào. Đối với một anh chàng ở cái tuổi này mà nói, quả thật không có cách nào tưởng tượng được.
Tần Nhất Xuyên nhìn xe của Hạ Luật rời đi liền nói: “Mỗi người đều có cách sống của riêng mình.” Nói xong liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
……
Chiều hôm sau.
Trường Tuế mang theo túi xách đi đến khách sạn tìm Lưu Doanh.
Tiểu Mẫn bị cô kéo ra ngoài.
Lưu Doanh đang đứng, nhấc áo lên, lộ ra cái bụng đã hơi nhô lên.
Cô lúc này mới chỉ mang thai được hơn ba tháng, biểu hiện lúc mang thai cũng chưa rõ ràng lắm, bụng cũng chỉ có hơi nhô lên một chút thôi.
Trường Tuế ngồi ở trên ghế, một tay cầm một cái đĩa nhỏ đựng chu sa, một bàn tay cầm bút lông vững vàng, tập trung tinh thần vẽ bùa lên bụng Lưu Doanh.
Cô muốn vẽ một phù trận ở trên bụng Lưu Doanh, phù trận vốn do mấy loại bùa tổ hợp lại nên vô cùng phức tạp, mỗi một nét vẽ đều phải thật chính xác.
Trong phòng có bật điều hòa nhiệt độ, nhiệt độ rất mát mẻ nhưng trên chóp mũi của Trường Tuế lại lấm tấm mồ hôi.
Phải gần mười phút đồng hồ sau, phù trận mới hoàn thành.
“Được rồi.” Trưởng Tuế khẽ thở ra một hơi rồi cất bút: “Cô bỏ áo xuống đi, đừng để bụng bị lạnh.”
Để tránh không thể xảy ra sai lầm gì dù là nhỏ nhất, cô dùng loại phù trận phức tạp nhất.
Diện tích cái phù trận này rất lớn, tựa như bao trùm lấy toàn bộ phần bụng của Lưu Doanh, giống như một cái vòng bảo hộ, vững vàng bảo vệ đứa bé ở bên trong.
Lưu Doanh cúi đầu nhìn thoáng qua mới thả áo xuống, nói với Trường Tuế: “Trường Tuế vất vả rồi.”
Trường Tuế thu dọn đồ đạc rồi nói: “Tôi đi trước đã, đợi sắp xếp mọi việc xong sẽ gọi điện cho cô.”
Lưu Doanh gật đầu.
Trường Tuế mang theo túi xách rời đi.
……
Trường Tuế lại bắt taxi đến chỗ ở của Lưu Doanh.
Cô bấm mật khẩu để vào cửa.
Đập vào mặt chính là một cỗ hàn ý lạnh lẽo, mà ở bên trong hàn ý này còn bao trùm cả ác ý và cả oán khí nữa.
Cô trở tay đóng cửa lại rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Lá bùa lần trước cô dán ở trên chậu hoa vẫn còn rất tốt, nhưng đoàn âm khí kia đã đột phá cấm chế của lá bùa và không ngừng thẩm thấu ra ngoài làm cho trong phòng vừa âm vừa lạnh giống như đang bật điều hòa nhiệt độ ở mức mười bảy độ C. Có vẻ như cảm giác được có người bước vào trong phòng, bên trong chậu hoa mơ hồ truyền ra tiếng thét chói tai và khóc nức nở của một đứa bé khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Tiểu quỷ này so với lệ quỷ ở thành phố Tây do Vương Văn Đình hóa thành xem ra còn hung hãn hơn nhiều, chỉ sợ rằng cũng khó chơi hơn.
Cô đặt ba lô xuống đất, ba lô phát ra một tiếng nặng nề. Tiếng thét chói tay khiến cho người ta sởn tóc gáy đó không làm cho cô sợ hãi một chút nào, chỉ cảm thấy ồn ào.
Cô ngồi xếp bằng, kéo khóa mở ba lô ra, móc ra mấy đồ vật đã được xếp ở bên trong.
Vì để chuẩn bị cho pháp sự ngày hôm nay, sáng nay sau khi thức dậy cô đã phải bận rộn cho đến trưa. Chỉ riêng bùa cô đã vẽ mấy trăm tấm. Rút kinh nghiệm từ lần trước ở thành phố Tây, cô dán đầy lá bùa khắp phòng, tuyệt đối không cho nó có bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
Đến lúc Trường Tuế dán xong bùa.
Ngôi nhà vốn ấm áp của Lưu Doanh lập tức trở nên giống như hiện trường quay phim kinh dị. Ngay cả ánh đèn màu ấm được tỉ mỉ chọn lựa khi chiếu vào lá bùa chu sa màu vàng kia lại lộ ra vẻ âm trầm, lại phối hợp với tiếng trẻ con thét chói tai thê lương kia, lúc này nếu một người nào đẩy cửa bước vào chắc chắn đều sẽ bị dọa đến gần chết.
Trường Tuế lại bình thản ung dung ngồi trên mặt đất tiếp tục làm công việc của mình.
Tiểu quỷ kia không biết là do nó biết không dọa được Trường Tuế hay là nó kêu mệt rồi, thanh âm chậm rãi ngừng lại.
Ngay sau khi nó dừng lại, Trường Tuế liền bắt đầu nói chuyện:
“Cậu cũng thật đáng thương, vừa mới sinh ra liền bị đột tử. Vốn nên một lần nữa đầu thai luân hồi lại bị mấy kẻ độc ác bắt lại luyện chế thành tiểu quỷ, không được siêu sinh lại càng không được tự do. Nếu như bây giờ cậu nguyện ý phối hợp với tôi một chút, tôi sẽ giúp cậu siêu độ để cậu có thể đi đầu thai chuyển thế, so với bị người ta khống chế trở thành công cụ không phải tốt hơn sao?”
Tiểu quỷ lại bắt đầu kêu lên.
“Cậu đừng kêu nữa, không dọa được tôi đâu, còn phí hơi nữa.” Trường Tuế bình tĩnh nói.
Tiểu quỷ: “…”
“Chúng ta cùng tiết kiệm sức lực một chút đi, đợi lát nữa còn đấu nữa.” Trường Tuế nói.
Tiểu quỷ giống như nghe hiểu lời cô nói nên thật sự liền an tĩnh lại.
Trường Tuế đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Kéo bàn làm việc nhỏ trên giường Lưu Doanh tới, đem lư hương bày lên trên, đổ tàn hương lấp đầy lư hương. Cô lấy mấy nén hương ra nhưng không châm lửa mà chỉ đặt ở trên bàn. Nhìn vào đồng hồ, lúc này là bảy giờ ba mươi phút, cô tính toán thời gian một chút, cảm thấy còn có thể tranh thủ đi ăn một bữa cơm.
“Tôi muốn đi ăn cơm, cậu muốn ăn gì tôi mang về cho?” Trường Tuế đột nhiên nói với chậu hoa.
Chậu hoa: “…”
“Cậu không nói gì, tôi coi như là cậu không ăn nhé.”
Trường Tuế nói xong đứng lên: “Tôi đi ăn cơm đã, chờ tôi trở về liền siêu độ cho cậu.”
Tiểu quỷ: “….”
Nói đến ăn cơm, Trường Tuế đột nhiên nhớ tới gì đó, vừa bước ra cửa liền gọi điện thoại cho Lưu Doanh.
Lưu Doanh ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng có chút khẩn trương: “Bây giờ tôi phải đi qua đó phải không?”
Trường Tuế hỏi: “Cô đã ăn cơm chưa?”
Lưu Doanh nói: “Chưa, tôi ăn không nổi.”
Trường Tuế nói: “Trước tiên cô ăn chút gì đó cái đã. Bây giờ tôi cũng chuẩn bị đi ăn đây. Tôi hỏi cô cái này chút, đã bao lâu rồi cô không cho tiểu quỷ ăn máu?”
Lưu Doanh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Hình như đã hơn nửa tháng rồi.”
Trường Tuế nói: “Được, tôi biết rồi. Cô đi ăn đi, không thể ăn cũng phải cố gắng ăn một chút. Khoảng chín giờ thì cô bảo Tiểu Mẫn đưa cô sang đây.”
Lưu Doanh trả lời được.
Trường Tuế cúp máy và bước vào thang máy.
“Này! Chờ một chút!” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Trường Tuế ấn vào nút giữ cửa.
“Cảm ơn chị!” Một thiếu niên mặc quần đùi áo thun bước nhanh vào trong.
Trường Tuế liếc mắt nhìn thấy trên đỉnh đầu cậu ta có hai cái tai chó xám xịt, liền suy nghĩ cậu ta là thuộc loài động vật nào thành tinh.
Thiếu niên quay đầu nhìn cô, hai lỗ tai giật giật, phối hợp với khuôn mặt thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Cậu là thuộc loài nào?” Trường Tuế đột nhiên hỏi.
Thiếu niên bỗng dưng mở to hai mắt, cả người ngây dại.
“Cái gì?”
Trường Tuế chỉ vào đầu cậu ta: “Tôi thấy tai của cậu.”
Thiếu niên theo bản năng quay đầu nhìn vào gương trong thang máy, thấy hình mình ở trong gương cũng không hề lộ lỗ tai ra ngoài, cậu kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Chị thấy được à?”
Trường Tuế gật đầu.
Vẻ mặt thiếu niên vô cùng ngạc nhiên: “Chị cũng giống tôi phải không? Nhưng tại sao tôi lại không ngửi thấy mùi của yêu quái trên người chị?”
Cậu ta nói xong còn dùng sức ngửi ngửi, kết quả là bị mùi hương trên người Trường Tuế làm cho sặc, hắt hơi một cái.
“Tôi không phải là yêu quái, nhưng tôi có thể nhìn thấy.” Cô nói tiếp: “Chó thành tinh thực sự rất hiếm, vậy cậu là loài nào?”
Nhất thời khuôn mặt của thiếu niên liền đen một nửa: “Tôi là sói!”
Nói xong hai lỗ tai còn tức giận đến mức run rẩy.
Trường Tuế: “…..”
Cửa thang máy mở ra, Trường Tuế bước nhanh ra ngoài.
“Này! Chị đi nhanh như thế làm gì?” Thiếu niên đuổi theo, cùng cô sóng vai bước ra ngoài: “Chị là người của Cục Quản lý Yêu quái à?”
“Không phải.” Trường Tuế nói xong liền quay mặt sang nhìn cậu ta: “Tôi là người bắt yêu quái.”
“Người bắt yêu quái thì làm sao chứ?” Thiếu niên hừ hừ nói: “Tôi không sợ, tôi có giấy chứng nhận rồi.”
Bởi vì số lượng yêu quái lẫn lộn trong thế giới loài người càng ngày càng nhiều, Cục Quản lý Yêu quái ở các nơi bắt đầu hợp pháp hóa yêu quái sống trong thế giới loài người. Chỉ cần yêu quái đáp ứng đủ điều kiện đều có thể được cấp giấy phép cư trú, sống ở trong thế giới loài người một cách hợp pháp.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều hạn chế.
Một trong số những hạn chế chính là không thể nảy sinh tình yêu với con người.
Nhưng mà yêu quái cũng có thất tình lục dục, hơn nữa ở đây con người thì nhiều mà yêu quái thì ít, ngoại hình mọi người cũng không có gì khác nhau, nên khó có thể tránh khỏi có một số yêu quái không kìm lòng nổi mà phát sinh quan hệ yêu đương với con người.
Điều này là trái với 《 Luật cư trú 》của giới yêu quái.
Nhưng những người giống như Trường Tuế có thể trực tiếp nhìn thấu nguyên hình của yêu quái, cho dù là người ở Cục Quản lý Yêu quái cũng không có mấy người, cho nên yêu quái chỉ cần che dấu thân phận thật tốt, lén lút cùng với con người yêu đương cũng rất khó bị phát hiện.
Thậm chí còn có yêu quái cùng với con người kết hợp sinh ra nửa người nửa yêu. Nếu như bị Cục Quản lý Yêu quái phát hiện được thì sẽ bị trục xuất, thậm chí đứa trẻ bán yêu được sinh ra cũng không thể trở lại thế giới loài người.
“Chị thật sự là người bắt yêu quái à?” Thiếu niên có vẻ rất tò mò về Trường Tuế.