Âu Tiểu Thiển không ngừng khóc, nhớ tới những sự kiện trước đây, cảm thấy cơ thể mình từ từ bị đào rỗng. Cùng anh hợp tác đã gần chín năm, cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng dịu dàng chiếu cố mình, nhưng hiện tại anh lại đột nhiên biến mất, ngay cả một câu cũng không để lại, chỉ cho cô ba chữ đơn giản như vậy.
“Kẻ lừa đảo, tên đạt lừa gạt…” Cô nghẹn ngào, thanh âm có chút mơ hồ.
Hàn Đông Liệt tiến lên từng bước ôm cô vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu cô, an ủi, “Tuy rằng anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước lúc rời đi, hắn đã giao em cho anh, anh nhất định thay hắn chiếu cố em, cho nên mở mắt ra nhìn anh… Anh vĩnh viễn ở bên cạnh em!”
Âu Tiểu Thiển từ từ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh, vẻ kiêu ngạo lúc trước đã không còn, giờ toàn bộ đều là dịu dàng.
Tay nắm lá thư thật chặt, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, cảm nhận sự dịu dàng của anh.
Từ từ mở miệng, nhẹ nhàng nói, “Thật sự… sẽ… vĩnh viễn sẽ… không rời xa?”
Những lời này có bao nhiêu người đã nói với cô, nhưng lại từng bước từng bước rời xa cô, bây giờ anh cũng nói, có thể sau này sẽ lại rời xa cô? Rõ ràng trong lòng muôn trùng bất an, nhưng nghe được lời của anh, lại không khỏi trở nên vui vẻ!
Thật hạnh phúc, thật hạnh phúc…
Hàn Đông Liệt cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán cô, sau đó cười nói, “Anh nhất định sẽ mãi mãi bên cạnh em, bảo vệ em!”
Lời của anh như ma pháp lởn vởn bên tai cô, xua tan đi nỗi đau trong lòng cô. Cô nhắm hai mắt lại, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Sáng sớm, gió thổi vào trong phòng, Âu Tiểu Thiển miễn cưỡng mở mắt, bên tai có tiếng ngáy đều đều. Cô quay đầu, nhìn gương mặt đang mê say ngủ của Hàn Đông Liệt.
Đây là lần đầu tiên cô chăm chú nhìn mặt anh, đến tận bây giờ mới phát hiện, người đàn ông này quả thực rất rất đẹp trai, hơn nữa nhớ tới đêm qua anh an ủi mình, bàn tay to không ngừng vuốt ve đỉnh đầu, mãi đến khi mình ngủ mới thôi.
Cô bất giác mỉm cười, sau đó chậm rãi đưa môi mình tới gần anh, hôn nhẹ lên mặt anh, nhỏ giọng nói, “Cám ơn!”
Cô vừa định rời anh xuống giường, nhưng lại đột nhiên bị ôm lấy, sau đó lăn một vòng trên giường lớn, cô kích động người đang đè trên mình, kinh ngạc nói, “Anh, anh, anh tỉnh?”
Hàn Đông Liệt hé mắt, hai tay chống đỡ vô lực gục xuống dưới, cả người đè trên người cô, miễn cưỡng nói, “Anh chưa tỉnh!”
Âu Tiểu Thiển nhỉu mày, dùng sức đẩy người anh, rống to, “Tên vô lại, mau tránh ra!”
Hàn Đông Liệt hơi động đậy, nhân cơ hội hôn cổ cô, nỉ non, “Bà xã, đêm qua anh an ủi em rồi, giờ để cho anh ngủ một chút thôi! Chút nữa thôi!”
Trong nháy mắt, mặt Âu Tiểu Thiển đỏ như quả táo!