Dịch Táp tắt đèn pin.
Trong bóng tối, ánh mắt cô sáng lạ thường: “Ở một cấp độ nào đó, hắn giống như đi đỡ đẻ vậy, ‘đồng hồ luân hồi dưới đáy hồ nước treo’, mâm thái cực ấy chính là đồng hồ luân hồi, khảm bài vị ông tổ họ Khương vào tương đương với khởi động, cho thấy một số việc nào đó đã sắp bắt đầu. ‘Chúng nó’ sắp tới rồi, những thi thể trong tổ tức nhưỡng đều đang đợi chiết cành.”
Tông Hàng lắp bắp: “Vậy chúng nó, là từ đâu tới?”
Vừa hỏi xong, hắn lập tức hiểu ra.
Từ sông lớn tới.
Trong sổ ghi có người nói, phải san bằng Hoàng Hà Trường Giang, rút hết nước sông Lan Thương, chứng tỏ “chúng nó” này là từ sông lớn tới!
Tông Hàng nhìn về phía Hoàng Hà trước mặt, bỗng lạnh run khắp người, bất giác lùi về sau một bước.
Sắc trời đã rất tối, không còn thấy rõ được đường nét sông lớn nữa, chỉ có thể thấy một mảng đen thùi, liền lại với bờ, tiếng nước ầm ầm vần vũ xoay tròn, át đi che giấu bí mật khôn lường dưới mặt nước sâu.
Nếu quả thật là từ sông lớn tới, vậy thì ba con sông lớn chính là là ba sản đạo () rồi, cái lịch canh vàng đánh dấu không phải là nơi giấu kho báu mà là một phòng sinh rộng lớn, mỗi hang canh vàng đều là bến đò luân hồi chờ xuất phát.
() Nguyên văn: 产道, tiếng Anh: birth canal, là đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài.
Thế giới này rực rỡ huy hoàng, mỗi ngày đều có sự kiện lớn tình hình mới, người người qua lại vội vã, hối hả ngược xuôi, không rảnh mà để ý tới một bông hoa đang nở, một chiếc lá đang rơi, vòng nước xoáy cuộn trào trên mặt sông, đường ranh giới phủ tuyết trên dòng sông.
Cũng không rảnh mà để ý tới, trong bóng tối ở chốn tĩnh lặng, ba đường luân hồi của “chúng nó” đang lặng lẽ trải ra.
Hai người không nói gì nữa, cùng im lặng.
Bí mật này vĩ đại đến độ có phần hoang đường.
Tông Hàng cúi đầu, lượm một viên sỏi, nguệch ngoạc vạch lên đất những đường nét không có quy tắc gì. Chung quanh tối đen như mực, nhìn không thấy mặt đất, cũng nhìn không thấy mình vẽ cái gì, sau đó vung tay lên, ném viên sỏi vào Hoàng Hà.
Tiếng nước chảy quá lớn, viên sỏi nhỏ ném ra không nghe thấy một động tĩnh nào.
Một lát sau, hắn mới mở miệng: “Dịch Táp, tổ sư gia của các cô có phải có vấn đề gì không.”
Vị tổ sư gia đã qua đời mấy ngàn năm này, lai lịch không rõ, hơn nữa nhìn tổng thể, dường như chưa từng dời vị trí về hậu đài.
Sự xuất hiện xa xưa của họ cũng rất kỳ quặc, lẽ ra vào thời đại đó, với bản lĩnh của ma nước, làm nên tên tuổi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không rầm rộ chút nào, chia nhau dời tới ven sông, sinh sôi nảy nở nên gia tộc ma nước, còn một tay sáng lập nên nghề khóa mở canh vàng.
Sau đó không lưu danh, không làm quan, không dính líu vào những cuộc hỗn loạn lớn trong lịch sử, rất khiêm tốn, mấy trăm mấy ngàn năm vẫn như một, bình thản cầu tài, cơm no áo ấm, chưa từng sẩy chân sơ suất.
Mãi đến gần một trăm năm trở lại đây, canh vàng liên tiếp lật nồi, trơ mắt nhìn hàng loạt của cải dưới đáy nước không kiếm được, năng lực của ma nước lại đời sau không bằng đời trước, cứ tiếp tục như vậy, bát cơm vàng bưng suốt mấy trăm ngàn năm này sẽ biến mất, con ếch trước nay vẫn rong chơi trong nồi nước ấm này của ba họ đến đây mới biết lo lắng.
Vậy nhưng cũng không sao, tổ sư gia đã liệu trước được tất thảy, còn đưa ra phương án giải quyết từ sớm: Lật nồi rồi à? Không sao, đến hầm đất trôi nổi đi, cái chỗ “Nơi nhánh sông như chổi, đất mở cửa, gió xộc sao Đẩu” thần bí đó đó, đi rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi.
Không ai hoài nghi tổ sư gia, bởi vậy, năm , ba họ đã vô cùng hứng khởi, huy động nhân lực, chỉ thiếu điều đánh trống khua chiêng mà đi, chia ra làm ba nhóm theo từng họ, ngày đêm tìm kiếm ở Tam Giang Nguyên, đều muốn đoạt được vị trí đứng nhất.
Cuối cùng, người nhà họ Dịch trúng giải, hay còn gọi là gặp rủi: Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hầm đất trôi nổi, tóm lại, đến lúc đám Đinh Trường Thịnh chạy đến, chỉ thấy “quả thực là một Tu La trường”.
Tổ sư gia thật sự không biết tất cả những chuyện sẽ xảy ra này sao? Hay mọi thứ đều là sắp xếp, hay tìm kiếm hầm đất trôi nổi chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông?
Theo cách nói của Dịch Táp thì biến cố ấy chính là để chiết cành một nhóm người rồi sai khiến họ đi làm vài việc.
Do Đinh Trường Thịnh kiên trì mà nhóm người này bị nhốt lại tập trung, lục tục chết đi, ít nhiều đã làm rối loạn kế hoạch của “chúng nó”, nhưng chí ít vẫn có hai người, cũng là hai người sống lâu nhất trong số những người xảy ra chuyện, quả thực đã đi được xa hơn so với người khác.
Dịch Tiêu và Khương Tuấn.
Dịch Tiêu là người duy nhất trốn ra được khỏi xưởng lò. Chị được chỉ dẫn đi thẳng xuống phía nam, đến tận hồ Tonlé Sap, lại không phải để tìm em gái Dịch Táp, vậy có phải là vì kỳ thực trong tiềm thức, chị cũng là đi “đỡ đẻ” không?
Nhưng chị không “hoàn mỹ” được như Khương Tuấn, chung quy vẫn thua kém một chút, không tìm được cửa vào.
Mà Khương Tuấn thì lại lẳng lặng đi được đến cùng.
Y giống như một con chó biết cắn người, cũng không ầm ĩ sủa loạn, biết rất rõ rất nhiều bí mật song chưa từng để lộ ra một chữ, vẫn giả bộ mình là “Khương Tuấn” để che mắt Khương Hiếu Quảng, viết chữ lên tường cũng chỉ là câu “Chúng nó tới rồi” bình thường nhất kia – có đôi lúc, không vượt trội, không đáng chú ý cũng là một cách tự bảo vệ.
Y giả bộ muốn giúp Khương Hiếu Quảng do thám đường tới canh vàng, nương theo cơ hội này mà lấy được bài vị ông tổ họ Khương, vào tới tổ tức nhưỡng rồi thì giết Khương Hiếu Quảng trước, lại muốn tấn công Đinh Ngọc Điệp, bởi hai người này căn bản không phải đồng loại của y, hoặc giả hai người đó trong mắt y là hai thi thể mới mẻ có thể dùng để chiết cành, có giết cũng chẳng lãng phí. Chỉ tiếc cho Khương Hiếu Quảng, vẫn tưởng y là con trai mình, trước khi chết trả đòn rất khoan dung, cảm thấy y chỉ là tạm thời mông muội, muốn đánh thức y dậy.
Còn đối với đồng loại Dịch Tiêu, Dịch Táp, y không hạ sát thủ, từ một loạt dấu hiệu, có thể thấy, dường như y muốn “đồng hóa”, muốn “khống chế” họ.
Không khó để tưởng tượng, nếu đồng hóa thành công, ba người họ có thể cùng nhau “trực ban” trong tổ tức nhưỡng, cho đến khi bến đò này chính thức vận hành quy mô lớn…
Hèn chi lúc rời khỏi Kobe Maru, Khương Tuấn lại cười quái gở đến vậy: Y đã thành công vào được tổ tức nhưỡng, bài vị ông tổ họ Khương cũng đã khảm được vào đồng hồ luân hồi, sứ mạng của y có lẽ đã hoàn thành xong rồi, bị trói hay bị nhốt cũng đã sớm chẳng quan trọng.
Tổ sư gia rốt cuộc là ai? Sau lưng chúng nó là ai? Xếp đặt bố trí tất thảy những điều này rốt cuộc là vì mục đích gì?
Tông Hàng nghĩ mà sợ run: “Dịch Táp, chúng ta…không thể cứ để mặc chúng nó tới đâu chứ?”
Trong đầu hắn cảm thấy, người tới không có ý tốt.
Bất kể là ai cũng đều biết, đi thăm hỏi người ta thì phải gõ cửa trước, không mời mà vào, không trộm cũng cướp.
Dịch Táp hỏi ngược lại hắn: “Không cho chúng nó tới, không cho kiểu gì? Trong tổ tức nhưỡng cậu cũng thấy rồi đấy, số lượng đông như vậy, nếu thật sự đã bắt đầu, cậu có ngăn cản được không?”
Tông Hàng nóng nảy: “Vậy cũng phải nghĩ cách ngăn cản chứ, lỡ như đương lúc chúng ta đang nói chuyện ở đây, bên hồ Bà Dương đã có người bò ra ngoài rồi thì sao…”
Hắn bị cảnh tượng mình nghĩ ra làm cho sởn hết cả da gà: Những người đó bò ra để làm gì?
Không chắc đã là tham dự công cuộc kiến thiết hiện đại hóa.
Hắn càng nghĩ càng thấy cấp bách: “Chúng ta phải…cho mọi người biết việc này…”
Câu đầu tiên của Dịch Táp đã khiến hắn nghẹn họng: “Cho ai biết? Hiện giờ mọi thứ đều chỉ là suy đoán của chúng ta, không có bất kỳ một chứng cứ rõ ràng nào, lấy cái gì để mọi người tin tưởng? Chỉ bằng quyển sổ này thôi sao? Có tin cậu đăng lên mạng rồi, người khác cũng sẽ chỉ cảm thấy cậu đã bịa chuyện, hoặc là đầu óc cậu có vấn đề thôi không.”
Trong đầu Tông Hàng loạn cào cào.
Quả thực không có chứng cứ, không hình ảnh không chân tướng, trước đây nếu có thể chụp một bức ở tổ tức nhưỡng thì tốt rồi, ai mà ngờ được các loại thiết bị có thể chụp ảnh xuống đó lại trực tiếp không chạy được.
Hắn chợt nghĩ ra điều gì, kích động nói: “Đinh Trường Thịnh, Dịch Táp, người khác không tin nhưng ông ấy chắc chắn sẽ tin. Ông ấy đã nghiên cứu những người này hơn hai mươi năm rồi, từng tự mình tiếp xúc với một số người, khẳng định sẽ dễ thuyết phục hơn những người khác. Hơn nữa, không phải cô đã nói sau lưng ông ấy cũng không thiếu người sao? Ông ấy tin cũng có nghĩa là một nhóm người sẽ tin, nhiều người càng dễ xử lý chuyện hơn, dù sao cũng có biện pháp hơn chỉ có hai chúng ta.”
Tông Hàng im bặt, ngây người ngồi đờ ra, cơ thể thoắt lạnh thoắt nóng, thỉnh thoảng còn đánh cái rùng mình.
Câu hỏi ấy lại tới rồi.
Mình bây giờ rốt cuộc là thứ gì? Hắn xem như đang ở phe nào? Liệu đám Đinh Trường Thịnh có coi hắn là ngoại tộc không? Có khi nào chưa hỏi rõ xanh đỏ trắng đen đã bắt giam hắn rồi không?
Nhưng kể cả như vậy cũng phải nói ra, không thể náu mình ngồi xem hết thảy tiếp tục lên men được đâu phải không? Dù sao cũng phải có người đứng ra tìm hiểu rõ ràng đến cùng, sau đó làm gì đó.
Hắn lẩm bẩm: “Dịch Táp, dù sao tôi cũng đã sớm bại lộ rồi, nhưng cô thì chưa. Cô có thể nghĩ cách, có thể tự ẩn giấu mình, có thể truyền lại tin tức cho Đinh Trường Thịnh…”
Dịch Táp lặng thinh một hồi: “Chúng ta dùng thân phận gì để nói với ông ấy? Đừng quên, chúng ta cũng là chúng nó.”
Trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, Tông Hàng bật thốt: “Chị cô!”
Dịch Táp nghe không hiểu: “Chị tôi cái gì?”
Tông Hàng kích động đến nói năng lộn xộn: “Dùng danh nghĩa của chị cô chứ sao, Đinh Thích đã thấy tôi chết rồi sống lại, hắn nhất định đã biết Dịch Tiêu cũng chết rồi sống lại. Hắn đi khắp nơi muốn tìm tôi thực chất là muốn từ tôi tìm ra Dịch Tiêu, nhưng hắn lại không biết Dịch Tiêu đã chết trong tổ tức nhưỡng, ngoài mấy người chúng ta ra, không ai biết chuyện này…”
Có vẻ được đấy, Dịch Tiêu bảo hắn nói chậm lại: “Cậu đợi chút đã…”
Không sai, chuyện Dịch Tiêu đã chết chỉ vẻn vẹn có vài người biết, cô quả thực có thể lợi dụng việc tin tức không cân bằng này mà hư cấu nên một câu chuyện gắng hết sức không có sơ hở nào nhất, vừa bảo vệ mình vừa truyền tin tức.
Đương lúc đầu óc đang cấp tốc xoay chuyển, chuông điện thoại chợt vang lên, Dịch Táp bị màn hình đột ngột bật sáng dọa cho giật nảy mình.
Đinh Ngọc Điệp?
Cô bấm nút nhận máy, đang định lên tiếng, sắc mặt chợt thay đổi, ra dấu im lặng với Tông Hàng, lại mở loa ngoài ra.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng xột xoạt.
Cứ như bấm nhầm.
Rất nhanh sau đó, một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến, trong lòng Dịch Táp đánh thích một tiếng.
Là Đinh Trường Thịnh.
“Đinh Ngọc Điệp, đừng có lôi thôi với chú Đinh của anh, anh nói thẳng đi, rốt cuộc vì sao lại hỏi thăm chuyện xưởng lò?”
Quả nhiên là cáo già, xưởng lò vừa xảy ra chuyện đã tìm ngay đến Đinh Ngọc Điệp rồi, đây là đang làm gì đây, bức cung hả?
Cũng may là không phải.
“Chú Đinh, đêm hôm thế này, chú mang nhiều người như vậy tới nhà cháu là để hỏi chuyện này à? Chú gọi một cuộc không phải là xong rồi sao? Làm cháu sợ muốn chết, còn tưởng là cướp chứ.”
Giọng điệu thế này, xem ra cuộc trò chuyện cũng không căng thẳng lắm, cái đầu thiêu thân của Đinh Ngọc Điệp hiếm khi cơ trí được thế, còn biết gọi điện cho cô livestream cơ đấy.
Đinh Trường Thịnh cười: “Đinh Ngọc Điệp, anh là ma nước, năng lực miễn chê, nhưng anh ít kinh nghiệm từng trải, chú Đinh không hi vọng anh bị người ta lừa bán còn đếm tiền giúp người ta. Chuyện xưởng lò là chuyện lớn của ba họ, không phải trò đùa, càng không phải việc kinh doanh tư nhân của chú Đinh anh, anh biết gì nhất định phải nói cho chú biết.”
Đinh Ngọc Điệp rõ ràng đang chối quanh: “Cháu chỉ hiếu kỳ nên hỏi thăm…công nghệ cổ xưa…chút thôi…”
Dịch Táp dở khóc dở cười, Đinh Ngọc Điệp không hổ là óc thiêu thân, xã giao kém, nói dối cũng đến là rung động lòng người như vậy, chưa đến nửa phút đã bị người ta nhìn thấu là giả rồi.
“Thằng nhóc trong hình này, có quen không?”
“Không quen, ai vậy ạ? Trông như trai lơ ấy.”
“Xế chiều hôm nay, người này đánh Đinh Gù trong xưởng lò bị thương, Đinh Thích dựa theo miêu tả của Đinh Gù, lên mạng tìm ảnh, xác nhận đúng là hắn, tên là Tông Hàng. Anh nghĩ cho kỹ đi, có từng gặp nó ở đâu không.”
Giọng điệu Đinh Ngọc Điệp có phần khoa trương: “NÓ TÊN LÀ TÔNG HÀNG À?”
Dịch Táp nghe ra được từ giọng điệu này có một tia bất mãn bắn về phía mình: Cái quái gì vậy, không phải mày nói với anh nó tên A Phạ à? Đến cả cái tên mày cũng gạt anh!
Sau đó kiên quyết phủ nhận: “Chưa từng gặp, loại mặt nhựa này, trời đất chứ, mười người đến tám đều trông như thế.”
Nặng nề đập bàn phủ nhận.
Giọng Đinh Trường Thịnh cũng thay đổi: “Đinh Ngọc Điệp! Anh đừng có giả bộ ngớ ngẩn lừa dối chú! Chú Đinh của anh không ngu, chân trước anh vừa hỏi thăm về xưởng lò, chân sau người này đã tới xưởng lò đánh người trộm đồ rồi, gượng gạo nói là trùng hợp, anh cho rằng chú tin thật chắc? Chú nể mặt anh là ma nước nên mới khách khí với anh, nếu anh còn…”
Đinh Ngọc Điệp cũng là một tên ăn mềm không ăn cứng: “Thì làm sao? Chú đây là đang tự ý xông vào nhà dân uy hiếp đe dọa đó hả? Chú còn như vậy nữa cháu sẽ báo cảnh sát… Mẹ nó Đinh Thích, anh dám đẩy tôi? Anh thử động vào tôi nữa xem…”
Xem chừng hỏng việc tới nơi rồi.
Dịch Táp nhanh chóng cúp điện thoại, chuyển sang gọi cho Đinh Trường Thịnh.
Một hồi lâu sau bên kia mới nhận máy, Đinh Trường Thịnh đúng là một tay chuyển đổi cảm xúc lão luyện, mới rồi còn tức giận thất thố, thế mà bây giờ đã không có chút dấu vết gì rồi, giọng nói còn hòa thêm vài giọt mật thân thiết: “Táp Táp đấy à, sao lại gọi cho chú thế?”
Dịch Táp cũng cười: “Chú Đinh, chú đang ở nhà Đinh Ngọc Điệp đó à?”
Nụ cười trên mặt Đinh Trường Thịnh lập tức sụp đổ.
Ông ta giơ tay ra hiệu “đừng động thủ vội”.
Trong góc phòng, Đinh Thích và Đinh Tịch đã gần như xách ngược Đinh Ngọc Điệp lên, thấy thế bèn tạm thời thả lỏng tay. Đinh Ngọc Điệp chống người đứng thẳng dậy, tức đến tím mặt: Mẹ nó! Áo nhăn thì thôi, thằng khốn kiếp này còn giật bướm nhỏ trên tóc hắn xuống, tóc hắn xù hết lên rồi! Cứ như đội vỏ dưa ấy!
Đinh Ngọc Điệp mắng: “Anh chờ đó Đinh Thích, chúng ta ra trước mặt ông lớn phân xử, tôi nhất định sẽ không để yên cho anh!”
Đinh Trường Thịnh mặc kệ thị phi đầu này, nhanh chóng tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, rồi lại lên sân thượng quan sát bốn phía: “Táp Táp, cháu đang ở đâu, cháu…chưa về Campuchia à?”
Dịch Táp vào thẳng vấn đề: “Chú Đinh, đừng làm khó Đinh Ngọc Điệp, anh ấy không biết gì hết, chuyện xưởng lò là cháu nhờ anh ấy hỏi thăm hộ.”
Đinh Trường Thịnh nhất thời nghẹn lời.
Dịch Táp bình tĩnh như thường: “Cả chuyện chiều nay ở xưởng lò nữa, cũng là cháu làm, trộm đồ được phân nửa, chú Đinh đã tới rồi, làm cháu sợ suýt suy nhược thần kinh.”
Đinh Trường Thịnh không biết đánh loại bài không có quy tắc nào này, nhất thời cũng không biết ứng đối thế nào cho phải: “Táp Táp, lời cháu nói, chú Đinh nghe không hiểu lắm.”
Dịch Táp cười khanh khách: “Vậy đơn giản thôi, gặp mặt rồi nói chuyện. Cháu gửi định vị cho chú, chú tìm một chỗ gần đó để chúng ta gặp mặt, tốt nhất là chỗ nào có đồ ăn…”
Cô liếc sang Tông Hàng: “Cháu và Tông Hàng chuyến này ngược xuôi từ trưa tới giờ, vẫn chưa được ăn cơm.”