Thằng Choi tỏ lòng cảm kích bữa cơm ngày Tết cuồng nhiệt thái quá. Nó cứ dí theo ôm cứng không buông. Đẩy thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm sắt thép của nó. Cái mặt nó diễn biến thái không chịu nổi:
- Tự à! Tao yêu mày quá. Ra riêng chắc tao xin phép má rước mày quá!
- Gớm chết! Mày rước Út Còi của mày kìa.
- HaHa. Coi có đứa khoai bở đánh cả cụm kìa. Tao chỉ rước mày lên làm osin mùa Tết thôi. Anh mày không có hứng thú mới mấy đứa cỏ mềm đâu nha. Ít nhất cũng phải bụng sáu múi.
Tôi bĩu môi:
- Dám khinh thường sức hấp dẫn của tao hả? Nhìn nè.
Tôi lên chuột nhắt, đứng uốn éo vài điệu thể hình. Hai đứa nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
Cứ thế tiếng cười rộn rã vang lên hết tháng Giêng năm nay đến tháng Giêng năm sau.
Thật thiếu sót khi không khoe khoang chút thành tích rằng tôi đã mười chín tuổi. Tôi và Choi đã dọn ra khỏi chuồng ngủ... Chính thức thuê được một căn phòng đủ rộng cho ai đứa để vừa hai chiếc xe đạp mà vẫn còn chỗ ngủ và nấu ăn.
Tết hết. Vậy là đã hai năm không ăn Tết với mẹ. Con mẹ đã trưởng thành rồi mẹ ơi. Giờ chắc mẹ đang đi làm từ thiện ở tận miền núi xa xôi. Lúc nào trong những phong thư mẹ cũng tươi cười hạnh phúc một cách thanh thản - điều mà con chưa từng thấy trong ánh mắt mẹ suốt mười chín năm qua.
Một buổi sáng đẹp trời như bao ngày. Tôi chuẩn bị tung tăng đi giao báo. Vừa bước chân ra khỏi ngõ.
-... Sư... Sư cô - Tôi cúi đầu chào lễ phép, gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Sắc mặt sư cô. Chẳng lẽ.
- Sư cô! Mẹ con... Mẹ con.
- Cô còn có việc. Con theo địa chỉ này lên chùa Thiền Lâm. Mẹ con đang chờ con đó. Con ra bến xe nhanh đi. Sư cô xong việc ở thành phố sẽ về ngay. Bây giờ cô không có thời gian giải thích.
Tôi và sư cô cùng lao đi mỗi người một hướng. Chỉ xác định sư cô và tôi đều như có lửa thiêu đốt ruột gan.
Cơn mưa xuân phới phới, hạt mưa tạt xéo phớt từng nét vẽ nhè nhẹ lên bức tường trắng toát. Hoàng tử mưa lúc nào cũng tạo nên những bức tranh táo bạo, phá cách nhưng không bao giờ kém đi sự dịu dàng và lãng mạn. Chàng luôn như thế, luôn tử tế với những ai đã đang và sắp tìm đến chàng như một niềm tin sau cuối. Thật tiếc! Những hạt mưa quá yếu ớt trước bức tường nóng rực, hoàng tử mưa vẽ tới đâu, bức tường lại nuốt chửng tới đó. Không một dấu vết. Không ...một...dấu...vết...
Đã hai mùa xuân trôi qua ở chiếc lồng tô son thép vàng. Chợt hương thơm lạ khiến tôi ngập ngừng xao xuyến. Tâm hồn như được thanh lọc. Trong khu vườn nồng nặc mùi tù ngục lại phát ra hương thơm thanh cao, tự do ư? Tôi nhắm mắt đi theo khướu giác.
Bộp! Một cú va khiến tôi choáng váng.
- Mắt nhắm thì sao thấy đường mà đi. Thân mình còn lo không xong, lấy gì lo cho người khác.
Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm, không nói gì thêm. Một năm không gặp. Thật may mắn khi hắn đối xử với tôi đúng chất.
Hắn nắm cổ tay tôi, lôi đi xềnh xệch còn thua dắt chó cưng đi dạo.
- Diễn cho xong vở kịch đi.
Hắn khựng lại, kéo hai má tôi:
- Cô không biết cười à? Cô nên tập luyện siêng năng. Thứ bảy tuần sau là đám cưới.
Tôi cười. Ngạc nhiên thật! Mới tròn tuổi chưa được một tháng.
- Xem ra cũng không biết hôm nay là ngày chụp hình cưới rồi. Vì tôi rất bận nên chỉ chụp ở studio thôi. Chắc cô cũng không biết tôi đã gia nhập tập đoàn Hoàng Gia với cương vị giám đốc chiến lược và phát triển sản phẩm. Tôi quên mất là năm qua cô đã bị gạt hoàn toàn ra khỏi hệ thống kin doanh. Báo thêm một tin mừng nữa là khu chung cư ý tưởng của cô thật không tệ. Tháng này nó vừa được chứng nhận là khu tốt nhất thành phố.
Vị trí ba toan tính là dành cho hắn. Mượn uy quyền, thế lực chính trị để tạo ra sức ép kinh tế. Đám cưới cũng chỉ để ràng buộc cổ phần bán tháo cho hắn. Tiền vẫn trong túi mà quyền thế vời vợi. Nước cờ chuẩn xác! Đồ ngốc! Bị xỏ mũi còn huênh hoang gì chứ. Không lẽ nào cả hắn và ba hắn đều không nhận ra. Vậy tên thùng rác này được lợi gì mà đâm đầu vào làm quân cờ? Rõ ràng trong phi vụ này gia đình hắn chẳng có ưu thế lợi nhuận gì. Rốt cuộc anh muốn gì? Chẳng lẽ anh ghét tôi đến mức muốn dằn vặt cả cuộc đời tôi?
"...Đồ đáng ghét. Sao không chết đi! Đồ xui xẻo. Đừng mơ mà được sống tốt."
Những câu nói đay nghiến vào cái ngày mưa tầm tã khi hắn đẩy tôi ngã xấp vào vũng bùn vang lên. Tôi thu mình sợ hãi trên chiếc xe đang lao vù vù về phía trước.