CHƯƠNG
Nhà ăn của Lục Thị rất lớn, chiếm một tầng lầu, món ăn phong phú, giá cả hợp lý, đây chính là phúc lợi cho nhân viên. Vì vậy % nhân viên đều sẽ đến nơi này ăn cơm, bao gồm cả giám đốc các phòng ban. Tổng giám đốc Lục Huyền Lâm cũng sẽ thỉnh thoảng lấy lý do quan sát mà ngẫu nhiên xuất hiện ăn một bữa ở đây, cũng tỏ vẻ quan tâm và rút ngắn khoảng cách của anh với các nhân viên.
Trong nhà ăn có một gian phòng kiểu mở rộng dành riêng cho tổng giám đốc, ngồi ở bên trong có thể quan sát toàn bộ nhà ăn.
Khi đám người Lý Tang Du tiến vào nhà ăn, tất nhiên cũng nhìn thấy đoàn người Lục Huyền Lâm đã ngồi ở đó từ trước.
“Hôm nay tổng giám đốc cũng ăn ở trong này?” Triệu Nguyệt Sương kinh ngạc, lần cuối cùng nhìn thấy tổng giám đốc ở trong này vẫn là chuyện của mấy tháng trước.
Mấy người nhỏ giọng bàn tán, duy chỉ có Lý Tang Du mặt không đổi sắc ngồi xuống.
Từ tầm mắt của Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du ngồi ở vị trí trước anh, mặt đối mặt.
“Cậu Lục, nhìn gì mà chăm chú vậy?” Biểu cảm của Lục Huyền Lâm dẫn đến sự chú ý của Quách Sướng.
Sau khi Quách Sướng thuận theo tầm mắt Lục Huyền Lâm nhìn lại, không nhịn được khẽ giật mình.
Trong đông đảo các cô gái, không thể nghi ngờ Lý Tang Du là người xuất sắc nhất, cũng trở thành tiêu điểm được chú ý nhất.
“Nói thật, tôi rất hâm mộ cậu Lục, tập đoàn Lục Thị tập hợp nhiều gái đẹp trong thiên hạ, không giống Quách Thị chúng tôi, đều là đàn ông thô kệch, cho dù có mấy người phụ nữ thì cũng là kém cỏi không nhìn nổi.” Quách Sướng vừa nói vừa nhìn chằm chằm Lý Tang Du im lặng không nói chuyện trong đám phụ nữ đang thì thầm bàn tán.
“Người phụ nữ mặc trang phục công sở màu lam nhạt là ai?” Quách Sướng không nhịn được hỏi.
Thư ký Elise của Lục Huyền Lâm vội nhìn về phía ông chủ của mình, người Quách Sướng hỏi chính là Lý Tang Du , mà Lý Tang Du lại là người tình của ông chủ, có nên trả lời câu hỏi của Quách Sướng hay không, Elise thật sự rất phân vân.
Sau khi Quách Sướng hỏi ra, ánh mắt Lục Huyền Lâm lóe lên thắc mắc: Cô ấy lại nổi bật như vậy sao?
Nếu chỉ xét đến bề ngoài, so sánh với những người phụ nữ xung quanh, quả thật cô ấy rất nổi trội.
Thảo nào lại trêu chọc nhiều đàn ông như vậy.
“Elise?” Không nhận được câu trả lời, Quách Sướng chỉ đích danh thư ký muốn cô ta trả lời.
“A…” Elise lại liếc mắt nhìn Lục Huyền Lâm, muốn lấy được nhắc nhở từ chỗ của anh.
Kết quả là, Lục Huyền Lâm chỉ nhìn chằm chằm Lý Tang Du, hoàn toàn không để ý đến tình hình bên này.
“Người phụ nữ kia tên gì?”
“À…” Elise ra vẻ như đang lục lại trí nhớ để kéo dài thời gian, trong lòng lại đang thầm hò hét: Lục tổng ơi, anh mau chóng hoàn hồn đi chứ.
“Sao rồi? Vẫn chưa nhớ ra?”
“Cái này, hình như là…” Elise gấp gáp đến đổ mồ hôi cả người, liên tục đưa mắt ra hiệu cầu cứu với Lục Huyền Lâm.
“Rốt cuộc là ai hả?”
“Cậu Quách, anh thích người phụ nữ như vậy?” Lục Huyền Lâm chậm rãi ung dung nói một câu.
Elise thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nếu ông chủ vẫn không nói, chắc cô phải giả vờ bất tỉnh, đột nhiên té xỉu thì sẽ không cần phải trả lời gì nữa.