CHƯƠNG
Nghĩ tới Lục Huyền Lâm, tâm trạng Thái Vũ Hàng đột nhiên chẳng tốt nổi nữa, đặt đôi đũa trong tay xuống: “Đây là cái gì thế? Khó ăn tới nỗi làm người ta không tài nào nuốt nổi.”
Lý Tang Du đang cầm điện thoại vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt của anh ta.
Sao bây giờ mới nói là khó ăn? Chẳng phải đã ăn nãy giờ rồi sao? Người vốn dĩ bẩm sinh đã chẳng có tài bếp núc như cô thật sự cũng đâu có cách gì.
“Không ăn thì chỉ có thể để bụng đói thôi, vẫn nên ăn đi.” Lý Tang Du tốt bụng khuyên nhủ.
Bây giờ trong nhà chẳng có thứ gì khác ăn được, làm bệnh nhân dù sao cũng không thể cứ để bụng rỗng mãi được.
“Cái này mà ăn được sao? Cô tới ăn một miếng thử xem.” Thái Vũ Hàng vẫn tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
Còn lâu mới ăn nhé!
Lý Tang Du cũng không ngốc, trình độ của mình thế nào, bản thân cô hiểu rõ nhất.
Tô mì kia không chỉ là khó ăn, mà còn là rất khó ăn.
Cô cũng chưa ăn cơm tối, nhưng cho dù có đói tới nỗi da bụng dán da lưng thì cô cũng sẽ chẳng đụng vào đồ ăn mình làm, trừ khi là mì ăn liền.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô, Thái Vũ Hàng lại bật cười: “Có thể thấy là tôi dũng cảm nhường nào, dám ăn thứ mà người khác không dám ăn.”
Lý Tang Du trợn mắt, người kiên quyết đòi ăn là anh ta, không chịu ăn cũng là anh ta, ốm thì oai lắm sao? Có thể tùy ý tức giận à!
Không thèm để ý tới anh ta nữa, cô lại quay về lướt Mesenger trên điện thoại.
Thấy cô lơ đi, Thái Vũ Hàng nhìn cô rồi lại nhìn tô mì trước mặt, cuối cùng không biết tại sao mà nghĩ thông rồi, lại cầm đũa lên ăn.
Lý Tang Du nhìn sang Thái Vũ Hàng, thật sự không biết là anh ta muốn làm cái gì, lúc thì tức giận, lúc lại không có chuyện gì nữa.
Đột nhiên, Mesenger vang lên.
Triệu Nguyệt Sương : Tang Du, hôm nay bọn tôi không tăng ca, Alice gọi cô đi xong mặt Trương Ngọc cũng tái xanh, chẳng còn tâm trạng kiếm chuyện với bọn tôi nữa, bọn tôi nhìn mà thấy sảng khoái trong bụng.
Lý Tang Du: Các cô không cần tăng ca là tốt rồi, vì tôi mà hại lây sang các cô, trong lòng tôi cũng ngại.
Triệu Nguyệt Sương: Sao mà giờ này cô còn lên Mesenger? Bình thường giờ này đâu thấy cô.
Tối nay cũng chán, Lý Tang Du mới muốn lên Mesenger nói chuyện linh tinh với đồng nghiệp, nếu không thì ở đây cũng chỉ có cô với Thái Vũ Hàng, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì khó tránh khỏi lúng túng.
Lý Tang Du đang định trả lời thì trong tay trống không, điện thoại đã bị Thái Vũ Hàng lấy mất.
Anh ta qua đây từ bao giờ?
Lý Tang Du nhìn Thái Vũ Hàng đang đứng bên cạnh, chẳng biết đã nhìn bao lâu: “Anh làm gì…”
Cô vừa dứt lời, ngón tay anh ta động đậy vài cái, chẳng biết đã gửi cái gì đi.
“Đừng gửi linh tinh…” Lý Tang Du muốn cướp lại điện thoại nhưng lại không cướp được.
“Tôi không gửi linh tinh, hoàn toàn là viết theo phong cách thường ngày của cô.”
Phong cách thường ngày?
Làm sao anh ta biết được?