CHƯƠNG
Triệu Nguyệt Sương : Nói chuyện, nói chuyện đi, có phải cô muốn tôi nóng ruột đến chết đúng không, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thái Vũ Hàng nằm trên sofa, vừa rồi cô chọc tức anh ta một trận, trong lòng rất bực bội, tiện tay trả lời một câu: Đừng hỏi nữa, hiện tại chúng tôi không rảnh!
Lúc này, tin nhắn trên màn hình mới dừng lại.
Thái Vũ Hàng xem tin nhắn khác trên điện thoại.
Nhưng trong lòng Triệu Nguyệt Sương không yên, suy nghĩ một lúc mới nhắn: Không rảnh? Chẳng lẽ bọn họ…
Triệu Nguyệt Sương nghĩ tới đây thì không bình tĩnh nổi, nhắn hỏi: Tang Du đâu? Anh đã làm gì cô ấy? Anh là ai?
Thái Vũ Hàng nhắn tên mình: Thái Vũ Hàng!
Anh ta cố ý nhắn tên của mình. Có lẽ Lý Tang Du sẽ tức giận anh ta, anh ta vẫn chưa tìm được “niềm vui” cho cô.
Đây gọi là có qua có lại!
Con người là như vậy, có lúc rất muốn biết sự thật, đến khi sự thật xuất hiện, ngược lại có xu hướng thiên vị.
Hiện tại Triệu Nguyệt Sương là như vậy, cô nhìn tên thần tượng của mình trên màn hình thì ngây người hỏi: Cô nhắc đến thần tượng của tôi làm gì? Anh ta chọc giận cô sao?
Cô hoàn toàn quên mất mình đã gửi một loạt câu hỏi trước đó.
Đến khi Lý Tang Du không trả lời, não bộ Triệu Nguyệt Sương mới bắt đầu hoạt động lại.
Thái Vũ Hàng!
Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm ba chữ này trên màn hình.
Cái gì?
Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng ở bên nhau?
Triệu Nguyệt Sương hơi khó tin, vội vàng tìm lại tin nhắn bằng giọng nói, sau khi cô nghe liên tục bảy tám lần mới xác định giọng nói này là của Thái Vũ Hàng.
Trong lòng lập tức gấp gáp, các tin nhắn được gửi đi một cách không thể kiểm soát.
Đáng tiếc, không chờ được đến lúc đối phương trả lời.
Thái Vũ Hàng tắt Mesenger của Lý Tang Du rồi ném điện thoại qua một bên.
Lý Tang Du không biết những chuyện này.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Ở đây bệnh nhân Thái Vũ Hàng là lớn nhất, vì thế người đi mở cửa chỉ có thể là Lý Tang Du.
Sau khi cô mở cửa ra, người đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông nhìn thoáng qua Lý Tang Du: “Thật ngại quá, tôi gõ nhầm nhà.” Anh ta nói xong thì xoay người rời đi.
Lý Tang Du cũng không nghĩ nhiều, đóng cửa lại.
Cô còn chưa rời khỏi tay cầm cửa thì tiếng gõ cửa lại vang lên, cô mở cửa ra nhìn thấy người bên ngoài vẫn là người đàn ông kia.
Người đàn ông nhìn số nhà, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Đúng là chỗ này rồi, cô là ai?”