CHƯƠNG
Khi Lý Tang Du thấy rõ người trước mắt thì đột nhiên đưa tay ôm lấy anh.
Lục Huyền Lâm sửng sốt.
Cô chưa từng chủ động với anh.
Đây là lần đầu tiên!
Cơ thể ướt sũng nước mưa, còn khẽ run rẩy, Lục Huyền Lâm không nhịn được dùng một tay ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô.
“Nếu chúng ta có thể làm lại từ đầu…” Lý Tang Du nhắm hai mắt lại dựa vào lòng anh, thấp giọng nỉ non.
Làm lại từ đầu?
Quay lại thời điểm Lý Uyển Khanh vẫn chưa xảy ra tai nạn xe, Lâm Bách Thần vẫn chưa chết.
Vậy thì Lý Tang Du sẽ không gả cho Lục Huyền Lâm mà đồng ý với Lâm Bách Thần.
Lục Huyền Lâm sẽ cưới Lý Uyển Khanh.
Bốn người tạo thành hai cặp đôi.
Kết cục như vậy rất hoàn mỹ.
Nhưng mọi chuyện có thể quay lại?
Lục Huyền Lâm không nói gì, Lý Tang Du cũng không nói nữa, hai người cứ đứng ôm nhau như thế.
Anh có thể cảm giác được Lý Tang Du trong lòng mình vẫn còn run rẩy, có lẽ bởi vì lạnh cũng có thể vì đau lòng, cho dù nguyên nhân nào cũng làm cho anh không dễ chịu.
Anh muốn cô khóc lớn một trận còn tốt hơn nhẫn nhịn chịu đựng như vậy.
Lục Huyền Lâm cởi áo khoác khoác lên người cô: “Về nhà!”
Lý Tang Du từ từ ngẩng đầu nhìn anh: “Không quay về được, không ai quay về được, tôi chỉ có thể sống trong sự áy náy và tự trách cả đời, cho đến khi già đi, cho đến khi chết đi…”
Lục Huyền Lâm cúi đầu nhìn cô, nước mưa và nước mắt hòa vào nhau cùng rơi xuống, lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng.
Lý Tang Du, một người phụ nữ vô tình, trong ấn tượng của Lục Huyền Lâm thì cô rất lạnh nhạt, Lý Uyển Khanh xảy ra tai nạn xe cộ rồi mất tích, mọi người đều đau khổ khóc lóc, chỉ có cô thờ ơ.
Mà khi tin buồn của Lâm Bách Thần truyền đến, anh nghe nói cô đã khóc, anh cười nhạt khinh thường không tin.
Nhưng hôm nay anh thấy cô khóc thút thít, cô rất đau lòng.
Anh tin!
Cô cũng không vô tình.
Có lẽ sau khi Lý Uyển Khanh xảy ra chuyện, cô không khóc là đúng. Cô khóc lóc chỉ nhận lấy sự đánh giá giả tạo nước mắt cá sâu từ anh mà thôi, cho nên với tính cách của cô thì sẽ không khóc.
Nhưng hôm nay cô đau lòng vì một người đàn ông đã chết như thế, ngược lại làm cho anh không khỏi ghen tỵ.
Trong lòng anh đầy lửa giận.
“Khóc cái gì?” Lục Huyền Lâm buông cô ra, chỉ vào bia mộ: “Cô có khóc thì anh ta cũng không sống lại được, có tác dụng gì không?”
Lý Tang Du lặng lẽ rơi nước mắt ngơ ngác nhìn anh, lông mày anh nhíu lại chuẩn bị tức giận. Cô đột nhiên cảm thấy rất yên tâm, anh viết mọi cảm xúc trên mặt, cô không cần suy đoán.