CHƯƠNG
“Cô ta tìm tôi có việc gì sao? Chúng tôi có gặp qua một lần.”
“Không giống như có chuyện quan trọng, nghe nói cô bị bệnh nên đến thăm cô, kết quả cô không đi làm.”
“Lần sau cô ta có đến phòng tài liệu thì cô giúp tôi nói cảm ơn một tiếng, trong khoảng thời gian này tôi không định đi làm, còn muốn nghỉ ngơi thêm.”
“Cô còn muốn nghỉ ngơi? Cô không biết bây giờ mọi người trong công ty đang nói cô lén lút sinh con đó.”
Lý Tang Du vừa nhét bắp rang vào miệng thì suýt nữa phun ra, cô vất vả lắm mới nuốt đồ ăn xuống: “Vậy tôi cho bọn họ thêm thông tin để bàn tán mới được, nói Tổng Giám đốc ngược đãi tôi đến mức suýt nữa lên thiên đường, không biết có nhận được sự đồng cảm hay không, nói không chừng khi tôi quay về công ty lại có thể nhận được nhiều ánh mắt thân thiện.”
“Làm ơn đi Tang Du, mạch não của cô không giống như người bình thường, người ta muốn tránh còn không kịp, cô còn đưa đầu vào họng súng.”
“Có gì đâu, không phải trong công ty vẫn luôn đồn đại tôi là nhân vật chính sao? Bọn họ nghĩ tôi là nhân vật này, tôi cũng không thể phụ lòng tốt của bọn họ được. Hơn nữa, nếu tôi thê thảm hơn một chút, nói không chừng người ta lại không nhắm vào tôi nữa, không phải là chuyện tốt sao?”
Hai người vừa nói, Triệu Nguyệt Sương cầm điện thoại đi vào phòng trà chuẩn bị pha cà phê, một đám người đang vây quanh bàn tán trong phòng trà.
“Tôi cược Tổng giám đốc!”
“Thái Vũ Hàng!”
“Tổng giám đốc!”
Trịnh Tinh Tinh thấy Triệu Nguyệt Sương đi vào, đúng lúc đang gọi video cho Lý Tang Du, cô ta vội vàng đi tới: “Tang Du, cô nói xem Tổng Giám đốc lớn hay là Thái Vũ Hàng lớn?”
Cái gì lớn với không lớn chứ?
Lý Tang Du hoàn toàn ngây ra.
“Chắc chắn là Thái Vũ Hàng lớn, ngày hôm qua tôi xem album ảnh của anh ấy, làm cho người ta chảy máu mũi ròng ròng.”
“Nhưng anh ta không cường tráng như Tổng giám đốc, cũng không cao bằng Tổng giám đốc, nhất định nhỏ hơn Tổng giám đốc.”
“Tang Du, cô nói xem, rốt cuộc ai lớn hơn?”
Lý Tang Du nghĩ đến đây thì cuối cùng cũng hiểu được.
Đúng là một đám phụ nữ bậy bạ!
Lý Tang Du trợn mắt lên: “Sao tôi biết ai lớn ai nhỏ chứ?”
“Tang Du, cô làm vậy là không đúng rồi, cô còn giấu bọn tôi sao?” Trịnh Tinh Tinh không nghe được đáp án thì vẻ mặt không vui nói.
“Tôi nói thật đó, tôi không biết Thái Vũ Hàng , còn Tổng Giám đốc …”
Đối với Lý Tang Du mà nói thì không biết thế nào là lớn và nhỏ, Lục Huyền Lâm là người đàn ông đầu tiên của cô, cô chưa thử qua với người đàn ông khác nên không thể đánh giá.
“Kích cỡ của Tổng Giám đốc thế nào?”
“Chuyện này… Có lẽ là… Vẫn được.” Lý Tang Du cố nhớ lại, nhưng ký ức đó không thoải mái, ngược lại làm cho cô rất đau khổ.
“Quá mơ hồ, nói cụ thể hơn đi.”