CHƯƠNG
Đều tưởng là hôm nay Lý Tang Du sẽ không sống sót đi ra, không ngờ được là cô vẫn còn sống.
Sáng sớm nhìn thấy Lý Tang Du đi ra phòng khách, đám giúp việc đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Lý Tang Du mặc nguyên váy ngủ, tóc tai bù xù đi xuống, sắc mặt Lục Huyền Lâm cũng chẳng khá hơn là bao.
Cô loẹt quẹt đi tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống đối diện Lục Huyền Lâm, cười lớn: “Ông xã, anh sao thế kia? Đêm qua còn chưa thỏa mãn sao?”
Khóe miệng Lục Huyền Lâm giật giật một cái, nhìn chằm chằm Lý Tang Du bằng ánh mắt có thể giết người.
Ông xã?
Thật là một cách xưng hô mỉa mai.
Bây giờ anh có thể coi là ông xã của ai chứ? Thỏa mãn? Thỏa mãn đâu ra? Đêm qua đâu có được như ý.
Đám giúp việc lần đầu nhìn thấy Lục Huyền Lâm không lên tiếng, người nào người nấy đều ngạc nhiên tới nỗi muốn rớt cả cằm.
Vị tướng quân bách chiến bách thắng như cậu chủ mà cũng có lúc thua trận?
Chẳng lẽ đêm qua làm quá sức, cho nên hôm nay đến cả sức lực nói chuyện cũng không có?
Cuối cùng đưa ra một kết luận: Cậu chủ thay đổi rồi!
Lục Huyền Lâm đang ra sức cắn từng miếng từng miếng bánh mì, càng ăn càng thấy bực, càng ăn càng thấy tức, cuối cùng, ném bánh mì trong tay xuống bàn, vung tay lên, quét hết bát đĩa trên bàn xuống đất.
Mảnh sứ vỡ lập tức vung vãi khắp nơi.
Anh đứng vụt lên, hét lớn một tiếng: “Cút ra ngoài cả đi.”
Đám giúp việc hoảng sợ, hoang mang bỏ chạy, không ai dám ở lại thêm dù một giây đồng hồ, đây là chuyện liên quan tới mạng người đấy.
Lý Tang Du cò chưa kịp lên tiếng thì Lục Huyền Lâm đã đi tới, “xoẹt” một tiếng, xé rách váy ngủ của cô.
“Lý Tang Du, tôi mà muốn làm cô thì cô chẳng thể trốn thoát được.” Lục Huyền Lâm tức giận, hai mắt đỏ bừng.
Ghê tởm?
Anh chả quan tâm cô có ghê tởm hay không.
Thấy Lục Huyền Lâm như vậy, Lý Tang Du biết là anh nổi giận thật: “Anh thế này là muốn cưỡng ép?”
Trên mặt cô đã không còn chế nhạo, cũng không có giãy giụa.
Đối diện với sự giận dữ của anh, sự giãy giụa của cô chỉ giống như của một con kiến.
Lửa giận đang cháy hừng hực trong lồng ngực Lục Huyền Lâm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thê lương và nụ cười khổ trên khóe miệng cô, lửa giận lại lập tức tắt ngúm.
Lục Huyền Lâm vô ý thức buông váy ngủ của cô ra, đưa tay về, ngừng lại: “Tôi… Tôi chỉ muốn giúp cô thay quần áo… Cô mau đi thay quần áo đi, tôi chờ cô bên ngoài.” Nói xong thì vội vội vàng vàng rời khỏi phòng khách.
Giúp cô thay quần áo?
Lý Tang Du nhìn theo bóng lưng bước vội của anh, đầu óc mơ màng.
Đây là ý gì?
Không phải anh đang phát sốt đấy chứ?
Cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy ngủ bị xé rách, lại nghĩ tới hành vi vừa rồi của anh, cô đưa ra một kết luận:
Tổng giám đốc Lục, lần đầu tiên nói năng lộn xộn!