CHƯƠNG
Minh nhận lại điện thoại, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đây là một chiếc điện thoại kiểu nữ, ông chủ muốn lấy lại rõ ràng là muốn tặng cho người khác nữa.
Ở đây có một cô Lý, quay người lại đi dỗ dành cô khác nữa, đàn ông như Minh rất không tán thành loại hành vi này.
Cuối cùng, Minh lại một lần nữa quyết tâm liều mạng: “Cô cầm lấy chiếc điện thoại này đi, có vấn đề cũng không tiện dùng nữa, cô muốn xử lý thế nào thì tùy cô, nhưng bây giờ nó là của cô.”
Minh không muốn giúp ông chủ nối giáo cho giặc đi lấy lòng cô gái khác, anh ta chưa tiếp xúc với vợ của ông chủ nên không có cảm giác gì, nhưng đã tiếp xúc với Lý Tang Du mấy lần cảm thấy con người cô rất tốt, không hề kiêu căng ngạo mạn, anh ta rất thích làm việc cho cô.
Trong lúc anh ta đang nghĩ xem làm sao để lấy lại chiếc điện thoại này, người ta chẳng hề để ý, không cần nghĩ ngợi để trả lại cho anh ta ngay, một cô gái rộng lượng như vậy, một cô gái không hề gây khó dễ cho cấp dưới như vậy, còn có gì mà kén chọn nữa?
Minh xưa nay vẫn luôn nghe lời bây giờ đã có chủ kiến của mình.
Lý Tang Du nhìn Minh, đôi mắt lóe lên vẻ sáng suốt: “Đây là do sếp anh bảo anh lấy lại nhỉ?”
Minh hoảng loạn trong bụng, không biết phải trả lời thế nào.
“Nếu tôi nhận thì anh phải làm sao? Với tính cách của anh ấy thì chắc chắn sẽ lập tức đuổi việc anh, anh thật sự không muốn làm nữa sao?”
Sao Minh có thể vô duyên vô cớ muốn lấy lại điện thoại chứ? Chẳng phải đều là ý của Lục Huyền Lâm.
Điện thoại đôi, chắc hẳn là anh muốn để lại cho Lý Uyển Khanh.
Lý Tang Du cô cần gì phải cướp đồ tốt của người khác chứ!
“Ầy…”
“Tôi cũng không thích cái này, anh ấy muốn xử lý ra sao thì xử lý, nếu cứ kiên quyết muốn tặng điện thoại cho tôi thì đổi kiểu khác đi.”
Minh không ngờ rằng cô lại thông minh như thế, có phải là cô cũng phát hiện ra ông chủ còn có người phụ nữ khác?
“Vậy được ạ, chắc chắn tôi sẽ chọn cho cô một cái tốt hơn.”
“Cảm ơn anh!”
…
Lục Huyền Lâm đi ở đằng sau buồn tẻ lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh, lướt xem từng bức ảnh chụp chung của mình và Lý Uyển Khanh.
Lâu như vậy rồi, cô ở nơi nào?
Sao lại không có chút tin tức nào?
Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm ảnh chụp, tâm tư lại đã bay xa đột nhiên bị Minh đánh một cú rơi điện thoại.
“Mới ăn gan hùm mật gấu đấy à? Nhặt lên cho tôi.”
Minh khom lưng nhặt điện thoại lên thả lại vào tay Lục Huyền Lâm: “Ông chủ, tôi không làm nữa, đây không phải chuyện mà người làm, là người thì sẽ không làm.”
“Không làm nữa? Tôi không biết là từ lúc nào mà cậu lại bất khuất thế đấy?” Điều này cũng khiến Lục Huyền Lâm vô cùng ngạc nhiên.
“Người ta chỉ là một cô gái, lúc theo anh cũng chưa từng phạm sai lầm, anh không thể nói chơi chán là bỏ, làm đàn ông dù sao cũng phải có chút trách nhiệm chứ?”
Lục Huyền Lâm híp mắt lại: “Sao hả? Mới mấy phút đã bị cô ta mua chuộc rồi?”