CHƯƠNG
Khuôn mặt cô ta được trang điểm tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp. Nhưng điều hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất chính là mặt dây chuyền mắt mèo màu xanh lớn bằng ngón tay cái trên sợi dây chuyền của cô ta, nó trở nên sáng rực như một con mắt dưới ánh đèn trong thang máy.
Lý Tang Du không khỏi chăm chú nhìn viên đá mắt mèo kia.
Nhìn ra được: giá trị không nhỏ!
Không phải chỗ này đã bị Lục Huyền Lâm bao trọn rồi sao?
Lúc Lý Tang Du đang nhủ thầm trong bụng thì nữ quản lý bên cạnh lên tiếng.
“Chào cô Lưu ạ!” Người quản lý cúi đầu, chào hỏi rất lễ phép.
Tất cả mọi người bên phía Lý Tang Du đều cúi đầu, không dám nhìn cô gái họ Quy này.
Vội vàng dẫn Lý Tang Du ra khỏi thang máy, để dành thang máy trống cho cô Lưu.
Cô Lưu kia còn chẳng thèm động đậy con mắt, ngẩng mặt đi thẳng vào trong thang máy.
Ngay lúc lướt ngang qua nhau này, chân Lý Tang Du bị vấp phải thang máy, theo bản năng vươn tay ra giữ lấy cửa thang máy…
Một loạt tiếng động lanh lảnh vang lên.
Lý Tang Du ngây ra, cô Lưu sửng sốt.
Một giây sau đó, tiếng thét chói tai phát ra khỏi miệng cô Lưu: “Đá mắt mèo của tôi!”
Sợi dây chuyền của cô ta vẫn còn lắc lư trên tay Lý Tang Du, nhưng viên đá mắt mèo có giá trị không nhỏ kia lại nằm trên mặt đất, bể thành năm bảy mảnh.
Lúc này Lý Tang Du mới nhận ra trong lúc vội vội vàng vàng bản thân mình đã tiện tay nắm một cái, nắm phải sợi dây chuyền trên cổ cô Lưu, viên đát mắt mèo kia thuận thế rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn nhìn về kẻ đầu sỏ: Lý Tang Du!
Viên đá mắt mèo kia có giá trị thế nào có thể đoán được, người này thực sự đã gây họa rồi.
Đối lập với dáng vẻ hoảng loạn của tất cả mọi người, Lý Tang Du lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Muốn chối cãi sao, đương nhiên không được.
Cho nên phải đền… Nhưng mà kể cả bán cô đi thì có lẽ cũng không đáng giá bằng viên đá mắt mèo kia.
Phải làm sao đây?
Toi đời!
“Cô là cái thá gì hả? Từ bao giờ mà con chó con mèo cũng có thể đi vào chỗ này?” Giọng cô Lưu cao vút, màng nhĩ của mọi người đều bị giọng cô ta làm cho rung lên ầm ầm.
Người có tiền đều có một đôi con mắt do tiền luyện ra, cô Lưu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra quần áo trên người Lý Tang Du là món hàng gì, đáng giá mấy đồng.
Lý Tang Du không hé răng, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo để cho người ta mắng.
Cô Lưu vòng tay trước ngực, liếc xéo Lý Tang Du: “Làm sao bây giờ? Đền tiền hay là báo cảnh sát?” Cô ta cũng chẳng đau lòng cho viên đá mắt mèo được mấy giây, đối với cô ta thì vật như vậy cũng chỉ là một trong số rất nhiều vật trang sức mà thoi.
Thế nhưng, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ phá hoại như vậy, đồ của cô ta, cô ta muốn vứt thì vứt, nhưng bị người khác làm hư hỏng thì lại không được.
“Cô cứ tùy ý đi!”
Đá mắt mèo bị vỡ cũng không dán lại được, cho dù có dán lại cũng không có tác dụng gì nữa.
Câu nói hời hợt của Lý Tang Du khiến cô Lưu đã sẵn sàng để chèn ép chợt ngẩn ra: “Cô đang muốn ăn vạ đấy à?”
“Tôi không có tiền đền, chỉ có thể tùy cô xử lý thôi.” Lý Tang Du nói thật.