CHƯƠNG
Lục Huyền Lâm hiểu ý cô, thở dài nói: “Mấy hôm trước chủ tịch thành phố Triệu vừa bị bắt vì tội tham ô nhận hối lộ. Còn những công ty hối lộ cũng đang dần dần bị điều tra, rất nhiều công ty lớn đều đã chuẩn bị chạy trốn, không may chú bị bắt đầu tiên.”
Hối lộ?
Cô cũng biết cái gọi là hối lộ này, chỉ cần là giới quan chức thì chắc chắn sẽ có hành vi hối lộ.
Rốt cuộc Lý Thụy Tường có hối lộ chủ tịch thành phố Triệu hay không… Lý Tang Du không dám khẳng định, dù sao con người khi rơi vào bước đường cùng đều sẽ bất chấp tất cả, nhưng cô vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.
Trước kia danh tiếng của chủ tịch Triệu trong thành phố đã không mấy tốt đẹp gì, bây giờ ông ta lộ ra nhược điểm, hiển nhiên đám người trên quan trường có thù với ông ta sẽ muốn đâm thêm một dao, khiến ông ta vĩnh viễn không vực dậy nổi. Mà những doanh nghiệp có liên quan với ông ta chính là quân cờ tốt nhất.
Lý Tang Du tá hỏa, chuyện này rất lớn, dính dáng đến pháp luật, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Cô bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân mềm nhũn, như sắp ngã về sau.
Lý Uyển Khanh ở bên cạnh thì ngỡ ngàng vì động tác của Lục Huyền Lâm, chỉ trong nháy mắt, anh đã tiến lên đỡ Lý Tang Du, trong mắt thấp thoáng vẻ lo lắng.
Là cô ta hoa mắt sao? Hay là do cô ta suy nghĩ nhiều?
“Cô không sao chứ? Có muốn tôi đưa đến bệnh viện không?” Lục Huyền Lâm hỏi.
Trong đầu Lý Tang Du đang rất rối, chưa kịp phản ứng ngay lập tức, thật ra cũng không có gì đáng ngại.
Lục Huyền Lâm vẫn đang đỡ eo cô, Lý Tang Du chợt nhớ ra mình đang có thai, lập tức đẩy tay anh ra, nếu như trong lúc vô tình Lục Huyền Lâm chạm phải bụng của cô, nói không chừng sẽ bại lộ mất.
“Tôi không sao, buổi sáng đi gấp quá, quên ăn sáng.”
Vì bé con trong bụng, cô còn dám không ăn bữa sáng?
Lục Huyền Lâm trừng mắt nhìn cô, không ăn sáng mà đã muốn lên máy bay rồi?
“Đúng rồi Lục Huyền Lâm, có thể giúp tôi một chút không, tôi muốn gặp ba tôi …” Lý Tang Du chợt nghĩ đến điều gì đó.
Sắc mặt Lục Huyền Lâm có phần khó coi, hiển nhiên là anh không làm được.
“Lục Huyền Lâm, tôi biết anh có cách mà, lần này coi như tôi cầu xin anh đấy, cho dù anh không vì tôi thì cũng vì Lý Uyển Khanh, cứu ba tôi với…” Hiện tại Lý Tang Du không quan tâm được nhiều như vậy nữa, cô đang rất cuống, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Lục Huyền Lâm là có thể giúp được cô thôi.
Lục Huyền Lâm chợt ngẩn người ra.
Cô gái kiêu ngạo này cầu xin anh? Lý Tang Du không muốn nhận một đồng một cắc nào của nhà họ Lục lại đang cầu xin anh giúp đỡ?
“Làm ơn…” Mắt Lý Tang Du rưng rưng, nghẹn ngào không để mình khóc lên thành tiếng.
Lục Huyền Lâm không nhớ rõ được cô gái này từng khóc bao giờ chưa, nhưng lúc này đúng là Lý Tang Du cần một chỗ dựa, một bờ vai có thể làm cô an tâm.
Anh không tự chủ đưa tay ra, đến chính bản thân Lục Huyền Lâm cũng không hiểu, suy cho cùng là mình muốn lau nước mắt cho cô hay muốn cho cô một bờ vai để dựa dẫm.
Lý Uyển Khanh nhìn thấy cảnh này vội vàng nói to: “Đúng vậy đấy Huyền Lâm, anh nghĩ cách mau cứu cha em đi!”
Tiếng cầu xin của cô ta mang theo tiếng khóc nức nở khiến Lục Huyền Lâm tỉnh táo lại, chậm rãi thu cánh tay về.
Lý Uyển Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn khóc thút thít: “Huyền Lâm, nhà họ Lý chỉ còn lại mẹ con chúng em đàn bà con gái, trông cả vào anh đấy…”