CHƯƠNG
Lục Huyền Lâm bất giác hoảng loạn trong lòng, vội vàng mở cửa, kéo một người đang chạy ra ngoài, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói tập đoàn Lý thị có người châm nổ thùng xăng…”
Người khác đi qua cũng chen miệng: “Đúng vậy, còn bắt thiên kim nhà họ Lý, nói là muốn chết chung với cô ta…”
Lời của người này còn chưa nói xong, Lục Huyền Lâm đã xông ra ngoài.
Người nhà họ Lục và người nhà họ Trịnh đều lục tục ra khỏi khách sạn, đi về phía Lý thị.
…
Sau khi phát nổ, tập đoàn Lý thị như biển lửa, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bao trùm.
Ngoài cửa tập đoàn bị vây kín, thậm chí ngay cả bên trong tập đoàn cũng đầy người, tiếng nổ khiến đám người hỗn loạn, người bên trong chạy ra ngoài, người bên ngoài xông vào trong để xem tình hình.
Trong ngoài chen chúc, ngược lại đều kẹt cứng.
Lục Huyền Lâm xông đến Lý thị, không ngừng đẩy ra đám người chen vào trong: “Tránh ra, tránh ra…”
“Chen cái gì mà chen? Không thấy phía trước không chen vào được sao?” Một người đàn ông lực lưỡng bị Lục Huyền Lâm đẩy, mặt không vui.
“Mau tránh ra, người bên trong là…” Câu vợ của tôi này, Lục Huyền Lâm không nói ra miệng, anh quên mình đã ly hôn với Lý Tang Du rồi.
Cũng chính vào lúc anh ngây người, người đàn ông trước mặt đẩy anh ra.
Vừa khéo mẹ Lục vội vàng chạy tới, kéo cánh tay Lục Huyền Lâm bị đẩy ra: “Huyền Lâm, con không thể vào, bên trong nguy hiểm như vậy, đừng vào mà…” Mẹ Lục sợ hãi đến biến cả giọng.
Hơi nóng như thiêu đốt, lửa to hừng hực, không ai có thể đảm bảo có nổ lần thứ hai không.
Nếu thật sự như vậy, Lục Huyền Lâm xông vào như thế, hậu quả nghĩ là biết.
Lục Huyền Lâm bị mẹ kéo chặt không buông, nhìn tập đoàn Lý thị cháy như biển lửa, hai mắt đỏ bừng, hét đến khàn giọng: “Lý Tang Du, Lý Tang Du, em ở đâu? Ra ngoài, mau ra ngoài…”
Nhưng trả lời anh là ồn ào, xô đẩy.
Lục Huyền Lâm kéo mấy lần cũng không rút ra khỏi tay mẹ được, anh lại không thể dẫn mẹ xông vào biển lửa, chỉ có thể không ngừng gọi tên Lý Tang Du.
Trong biển người mênh mông, ngoại trừ đầu người nhấp nhô, không có bóng dáng Lý Tang Du.
“Người anh em, Lý Tang Du mà anh nói có phải thiên kim nhà họ Lý không?” Trong đám người không biết ai hỏi một câu.
“Đúng đúng, chính là cô ấy.” Lục Huyền Lâm vội nhìn sang người hỏi.
“Anh đừng tìm cô ta nữa, tiếng nổ vừa nãy chính là người kẹp giữ cô ta châm lửa thùng xăng trong tay, cô ta bây giờ chỉ e cũng bị nổ tung rồi…”
Lục Huyền Lâm lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, ong ong.
Bên tai chỉ có ba chữ không ngừng vang vọng: Nổ tung rồi…nổ tung rồi…
Sao có thể?
Anh không tin, chết cũng không tin.
Lục Huyền Lâm quay phắt đầu lại, mắt bắn ra sắc bén: “Mẹ, nếu mẹ còn không buông tay, còn sẽ chặt cánh tay này.”
Chạm vào ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo của con trai, mẹ Lục bất giác buông lỏng tay mình, khóc nói: “Huyền Lâm, con không thể đối xử với mẹ như vậy, Lý Tang Du chỉ e cũng đã mất mạng rồi, con đi như vậy không phải tìm chết sao? Kêu mẹ và ba con sau này làm sao sống đây…”