CHƯƠNG
Cảm giác bất lực len lỏi vào mỗi một tế bào của Lục Huyền Lâm, anh không còn sức mà chống đỡ vào tường, cố gắng để mình không ngã xuống. Nhưng càng chống đỡ thì thân thể lại càng mất sức, anh từ từ vịn vào tường rồi trượt xuống.
“Bịch.” Anh ngã ngồi dưới đất, đầu choáng váng một trận, sau đó lâm vào hôn mê.
Lúc mọi người hốt hoảng bước lên, mới phát hiện khóe mắt của anh chậm rãi chảy ra nước mắt.
Không phải là anh không biết khóc, chẳng qua là cố gắng chịu đựng, vẫn luôn chịu đựng, cho dù có bị thương, trong lòng cũng sẽ chịu đựng.
Khóc cái gì chứ?
Bây giờ khóc có tác dụng không?
Lý Tang Du có thể sống lại không?
Lục Huyền Lâm đột nhiên ngất đi đã dọa sợ mẹ Lục đứng ở một bên, vừa nhìn đám người ba chân bốn cẳng khiêng Lục Huyền Lâm vào trong phòng bệnh, lại vừa lớn tiếng khóc lóc.
Bây giờ nhà họ Lục vô cùng hỗn loạn, ông cụ Lục đã vào phòng cấp cứu, Lục Huyền Lâm cũng vô duyên vô cớ hôn mê bất tỉnh, người quản lý nhà họ Lục đã xảy ra chuyện, còn là những người có mối quan hệ mật thiết và liên quan đến lợi ích của mẹ Lục, làm sao bà ta không bị hù dọa được chứ?
“Dì à, dì cũng đừng khóc nữa, anh họ chỉ hôn mê mà thôi, người vẫn còn sống mà.” Tiền An Na nhìn không được nữa.
Lý Tang Du đã chết rồi, cô cũng là con dâu của nhà họ Lục, đã có ai vì cô mà rơi nước mắt?
Lý Tang Du, cô thật sự không xứng!
…
Đầu đội mũ lưỡi trai, Thái Vũ Hàng đeo khẩu trang, vừa mới xuống máy bay liền vội vã chạy đến bệnh viện.
“Lý Tang Du đâu rồi?” Vào trong bệnh viện, Thái Vũ Hàng kéo y tá vội vàng hỏi.
“Người mà anh đang nói chính là cô chủ Lý thị đã qua đời trong vụ nổ đó à
Hai chữ nổ chết làm trái tim của Thái Vũ Hàng mãnh liệt co rút: “Cô ấy… đang ở đâu?” Đó chính là câu nói đầu tiên mà anh ta dùng hết toàn lực mới có thể nói ra.
Anh ta muốn gặp cô, lại sợ gặp cô.
“Cái này phải hỏi chủ nhiệm Phùng rồi, chúng tôi không biết nữa.”
“Phải tìm chủ nhiệm Phùng bằng cách nào?”
“Để tôi dẫn anh đi.” Đột nhiên lại có một giọng nói chen vào.
Thái Vũ Hàng ngẩng đầu nhìn lên, đối phương là một cô gái, nhưng mà anh ta không quen biết.
“Anh là Thái Vũ Hàng có đúng không?” Tiền An Na nhìn người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang trước mặt.
Trong mắt Thái Vũ Hàng lóe lên một tia kinh ngạc, anh ta ăn mặc như vậy mà còn có người có thể nhận ra anh ta.
Bây giờ anh ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều thứ, một lòng muốn tìm kiếm Lý Tang Du.
Lúc nghe thấy Lý Tang Du xảy ra chuyện, thiếu chút nữa là anh ta đã ngã quỵ tại chỗ.
Cho đến bây giờ, anh ta cũng không ngờ tới là Lý Tang Du lại ra đi sớm như thế.
Anh ta đã từng bước đến địa ngục, cũng đã từng vật lộn với thần chết, nhưng mà anh ta đã thắng, đã sống sót.