CHƯƠNG
Lục Huyền Lâm nhẹ nhàng buông lỏng hai tay mình ra, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Tiền Vũ Lam.
“Cậu cả ơi, cậu thật là đáng sợ quá đi…” Tiền Vũ Lam bị Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm như thế này thì không chịu được, vừa mới được buông ra thì liền chạy đến bên cạnh Tiền An Na.
Chưa đầy một lát, lại chạy đến trước mặt Lục Huyền Lâm, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình lau lau nước mắt ở trên mặt anh: “Cậu cả không khóc nữa nè, xấu quá đi thôi.”
Lục Huyền Lâm giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé, lại nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười của cô bé, yêu thích không buông tay.
Tiền Vũ Lam bị hành động đó của anh dọa sợ, lại chạy về bên cạnh mẹ một lần nữa, trốn ở sau lưng cô ta, chỉ ló một cái đầu nhỏ ra ngoài, đôi mắt to tròn nhìn Lục Huyền Lâm.
Hai người một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như thế.
“Được rồi, Vũ Lam, chúng ta phải đi thôi.” Tiền An Na ôm lấy con gái.
“Bây giờ đã muốn đi rồi hả, không ở thêm mấy ngày.” Mẹ Lục hỏi.
“Vâng ạ, bọn cháu đã mua vé máy bay một tiếng đồng hồ nữa, chuẩn bị rời khỏi đây.” Tiền An Na nhìn Lục Huyền Lâm vẫn còn đang nhìn con gái của mình: “Anh họ, giữ gìn sức khỏe.”
Nhìn Tiền An Na đi khỏi, Lục Huyền Lâm không nói tiếng nào.
“Cậu cả ơi, nếu như cậu cả thích cháu thì đợi đến lúc cháu trưởng thành, cậu đến tìm cháu nha.” Tiền Vũ Lam kêu lên với Lục Huyền Lâm.
Một câu nói làm những người ở đây kinh ngạc, bao gồm cả Lục Huyền Lâm.
Hóa ra là trong ý thức của cô bé suy nghĩ như thế.
Nếu là bình thường, mọi người sẽ không biết nên khóc hay nên cười, nhưng mà bây giờ chẳng có ai cười nổi.
Bởi vì nước mắt trên gương mặt ít khi khóc của Lục Huyền Lâm, bởi vì ánh mắt lưu luyến không rời của anh.
Sau khi Tiền Vũ Lam đi rồi, Lục Huyền Lâm lại lâm vào trạng thái ngu ngốc như trước kia, tiếp tục nhặt mảnh giấy vụn dưới đất, tiếp tục giả làm một người câm điếc.
…
Sau một thời gian ngắn, Lục Huyền Lâm chủ động mở miệng nói chuyện, câu nói đầu tiên chính là: con muốn gặp Trịnh Uyển Khanh.
Sau khi Trịnh Uyển Khanh mừng rỡ chạy đến gặp Lục Huyền Lâm, cô ta lập tức dâng trào nước mắt: “Lục Huyền Lâm, em tưởng là anh không còn muốn gặp em nữa, em tưởng là anh không cần em nữa!” Nói xong, cô ta liền ôm lấy eo của anh.
Lục Huyền Lâm bình tĩnh, chậm rãi đẩy tay của cô ta ra: “Ngày hôm nay tôi gặp cô, cũng xem như là xử lý chuyện có đầu có đuôi, cô không cần phải tiếp tục làm gì nữa.” tải áp truyện hola đọc tiếp nhé
“Cái gì?” Trịnh Uyển Khanh kinh ngạc nhìn Lục Huyền Lâm.
Cô ta cho rằng hành vi trước đó của Lục Huyền Lâm chỉ là bởi vì nhất thời xúc động, mục đích của cô ta vẫn còn chưa đạt được, còn chưa trở thành mợ chủ nhà họ Lục, cho nên cô ta vẫn luôn chịu đựng, vẫn luôn chờ đợi. Không ngờ là ngày hôm nay, thứ mà cô ta chờ được lại là lời chia tay.
“Lục Huyền Lâm, anh còn đang giận em hả? Em đã phạm lỗi gì thì để em sửa, chắc chắn sẽ sửa mà…” Trịnh Uyển Khanh rơi nước mắt dữ dội, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Lục Huyền Lâm nhìn Trịnh Uyển Khanh như thế này, trong mắt đều là vẻ bình tĩnh: “Đúng vậy, tôi và cô ấy, đều là lỗi của tôi, là do một tay tôi tạo thành cục diện như hiện tại. Cho nên, tôi không oán trách cô, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô lại giở nhiều thủ đoạn như thế trước mặt tôi, còn chửi mắng Lý Tang Du như vậy, tôi không có khả năng tha thứ cho cô.”
Lời từ chối trắng trợn.
Những người nghe thấy đều biết điểm này, không có ai nói câu nào giúp Trịnh Uyển Khanh.
Vốn dĩ cô ta không có ảnh hưởng gì, bỗng nhiên bây giờ càng ngày càng lạnh nhạt, chút ấn tượng tốt đối với cô ta đã trở thành tâm lý chán ghét sau khi Vu Thiến nói ra sự thật.
Hờ hững là thái độ hiện tại của người nhà họ Lục.
“Lục Huyền Lâm…” Trịnh Uyển Khanh vội vàng bắt lấy cánh tay anh: “Em đã phạm phải sai lầm, làm chuyện mà em không nên làm, nhưng mà tất cả những thứ này cũng là vì anh. Em yêu anh, em muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, làm vậy là có lỗi à? Chẳng lẽ tình cảm biết bao nhiêu năm của chúng ta lại không thể xóa tan đi lỗi lầm của em, dù là cho em một cơ hội cuối cùng cũng không được?”