CHƯƠNG
Dù có phải hay không, anh muốn tận mắt thấy, chính miệng hỏi một chút, mới hết hi vọng.
“Tổng giám đốc, tôi còn chưa tra được chỗ ở của cô Lý Tang Du…” A Minh có ý là có thể lại cho chút thời gian hay không.
“Lập tức!” Lục Huyền Lâm cũng không chờ được nữa dù chỉ một giây đồng hồ .
“Rõ!”
A Minh đưa Lục Huyền Lâm đến lúc lên máy bay vẫn còn thấy vô cùng sốt ruột.
Dù sao bị tổng giám đốc uy hiếp không cho phép báo cho ông cụ Lục, không cho phép nói cho bất kỳ ai, còn không cho phép Elise đi theo, nói là công ty không thể vắng người, bọn họ phải ở lại xử lý công việc.
Cho nên lúc đưa Lục Huyền Lâm đi, A Minh luôn ở vào trạng thái lo lắng, sợ Tổng giám đốc xảy ra chuyện, anh ta dù chết để tạ tội cũng không đủ.
Nếu như nhìn thấy cô Tang Du còn sống đột nhiên kích động té xỉu làm sao bây giờ?
Nếu như chỉ là trùng tên cô Lý Tang Du thì lại làm sao bây giờ?
Nếu như…
A Minh càng ngày càng không dám nghĩ…
“Tổng giám đốc… Chúng ta thương lượng một chút…” A Minh còn thử thăm dò.
“Không cần nói, tôi đi một mình! Lời tôi nhắn nhủ không được xảy ra vấn đề!” Lục Huyền Lâm đạm mạc tiếp nhận hành lý trong tay A Minh liền qua hải quan.
Vạch đen sau đầu A Minh càng lúc càng nhiều, đúng là Tổng giám đốc tùy hứng không đùa được đâu.
…
Lục Huyền Lâm xuống máy bay, giờ đang đứng ở đầu con phố mà gặp gỡ Lý Mộ và Lý Tang Du lần trước.
Bình ổn lại hơi thở, kiên nhẫn hỏi thăm nơi ở của Lý Tang Du.
Thăm dò được chỗ ở thì Lục Huyền Lâm có chút khẩn trương, không biết mình có nên tiến một bước về trước hay không.
Nếu cô còn sống thì sẽ thấy được cảnh tượng thế nào? Trong đầu không ngừng nghĩ đi nghĩ lại.
Đôi chân đúng là bộ phận thành thật nhất của cơ thể, không đến mười phút đã dẫn Lục Huyền Lâm đến nơi.
Sân viện trước mắt đầy hoa tươi, một mảnh xuân ý dạt dào. Lộ ra cảm giác ấm áp, mấy năm này, có bao nhiêu lần anh đã từng tưởng tượng, nếu như Lý Tang Du còn sống, anh nguyện ý buông xuống tất cả công việc, chỉ nắm tay cô sống tại sân vườn như này…
Nhưng là bây giờ nhiệm vụ chủ yếu chính là biết cô còn sống hay không?
Anh duỗi ra ngón tay, đứng trước chuông cửa, do dự một chút, vẫn là ấn xuống.
“Đinh…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Chuông cửa vang lên, kích thích trái tim khẩn trương của Lục Huyền Lâm, trái tim nhảy loạn một trận.
Muốn gặp được cô sao?
“Xin hỏi tìm ai?” Một thanh âm non nớt từ bộ đàm bên trong truyền ra.
Là giọng Lý Mộ?
Giờ khắc này, Lục Huyền Lâm cảm thấy đây thật sự là thanh âm tuyệt vời nhất trên thế giới .
“Chú là… Lục Huyền Lâm…” Mặc dù biết rõ đối diện chỉ là một đứa trẻ, nhưng giọng Lục Huyền Lâm vẫn là có chút run rẩy.