CHƯƠNG
Báo ứng?
Là anh tổn thương cô vô số lần, anh nguyện ý tiếp nhận báo ứng như này.
Chỉ là, quá đau lòng, thật sự rất đau, sự đau đớn lan từ đỉnh đầu xuống chân.
Lý Mộ nhìn vào trong mắt hết thảy, cảm giác không thể tiến lên an ủi rất khó chịu.
Lục Huyền Lâm chạm phải ánh mắt đau lòng của Lý Mộ, lắc đầu quay người chuẩn bị ảm đạm rời đi.
Lý Mộ tự nhiên biết chữ “không quen biết” này khiến Lục Huyền Lâm rất khó chịu, vô cùng khó chịu, rất muốn an ủi một cái. Nhưng câu trả lời của mẹ lại quyết tuyệt như vậy, xem ra mẹ đúng là quên rồi.
Thấy không đúng lắm nên Lý Tang Du quay đầu, thấy được Lục Huyền Lâm đứng lặng sau lưng cô.
Hô hấp của Lý Tang Du ngưng lại.
Cô biết là giấy không gói được lửa, một ngày nào đó cô và bọn nhỏ sẽ bị phát hiện, chỉ là không ngờ nhanh đến vậy.
Nên đến vẫn là đến, nên đối mặt vẫn là phải đối mặt.
Lý Tang Du bình tĩnh lau khô nước đọng trong tay, quay người bình tĩnh nhìn qua khuôn mặt quen thuộc kia
Vốn Lục Huyền Lâm muốn rời đi, lại thấy Lý Tang Du quay người lại, anh liền quên bước đi.
Vẫn là khuôn mặt mỹ lệ kia, vẫn là thân ảnh mảnh mai kia, nhưng lại không là đã từng quen thuộc.
“Em… Còn sống?” Lục Huyền Lâm hầu như không còn sức lực nói chuyện.
Lý Tang Du dựa vào bồn rửa, nhẹ gật đầu: “Tôi sống rất tốt! Cám ơn quan tâm!”
Nhưng giọng Lý Tang Du nhàn nhạt, không có tí nhiệt độ, có thể là thân ảnh của anh đã bị cắt bỏ đi trong thế giới của cô.
Lục Huyền Lâm hi vọng cô nói là: “Tôi hận anh, anh mau cút đi!” còn tốt hơn bộ dạng lạnh nhạt hiện tại của cô bây giờ. Anh hiện tại giống như một đứa bé bất lực, ánh mắt cầu xin.
Mắng anh cũng được, lạnh nhạt thế này quá đau thấu lòng, cảm giác như mỗi lần hô hấp là khó khăn đến thế.
Tại sao…Lý Tang Du em không mắng anh…
“Ba ơi!” Lại một thanh âm non nớt truyền đến từ lầu hai: “Khách tới nhà, chúng ta ra coi một chút!”
“Bé Tịch chậm thôi!”
Sao lại có giọng của đàn ông?
Ba người dưới lầu đều có tâm sự trong lòng nhìn về phía cầu thang.
“Mộ Mộ, ai tới vậy?”
Đây…không phải là…
Đợi nhớ tới giọng nói người này thì đã trông thấy Thái Vũ Hàng nắm tay Tịch Tịch xuống cầu thang.
Phản ứng Thái Vũ Hàng nhìn thấy Lục Huyền Lâm còn mãnh liệt hơn nhiều so với Lý Tang Du.
“Đây…”
Mọi thấy chợt yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt tí tách của vòi nước chưa đóng kỹ.
Một âm thanh vù vù truyền vào trong đầu, Lục Huyền Lâm đơ người nhìn về phía Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng đang nói gì đó, anh không nghe vào một câu nào.
Lý Mộ nhẹ nhàng kéo góc áo anh, gọi lại Lục Huyền Lâm đang ngẩn người.
Lục Huyền Lâm đắng chát cười một tiếng: “Thật xin lỗi, quấy rầy!”