CHƯƠNG
“Mẹ không cần trang điểm nhưng vẫn giống như tiên nữ!” Lý Tịch cũng có cái tính bênh vực giống y hệt Lý Mộ.
Dù gì cũng là song bào thai, tâm linh cảm ứng là chuyện rất bình thường.
Lý Tang Du bị bọn trẻ chọc cho cười khanh khách không ngừng: “Được rồi, các con nghịch quá đấy.”
“Xin hỏi, là Lý Tang Du, cô Lý đúng không ạ?” Trong đám đông đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc vest.
“Đúng vậy, tôi là Lý Tang Du.”
“Chào cô Lý, bọn tôi là người tổng giám đốc Vương phái tới đón cô, bên ngoài đã chuẩn bị xong xe để đưa các cô tới biệt thự rồi. Cô nghỉ ngơi thật tốt, rồi cho bọn trẻ thích ứng với điều kiện mới.”
“Cảm ơn!”
Lý Tang Du nói lời cảm ơn, giao hành lý cho bọn họ xong liền mang theo hai đứa bé đi ra khỏi sân bay.
Nhưng ánh mắt Lý Mộ vẫn luôn nhìn ra đằng sau.
“Lý Mộ ngoan, không nhìn, chuyện của người khác không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Vâng ạ!”
Lý Mộ thu hồi ánh mắt chờ mong đến cả chính bé cũng không hiểu mình đang chờ mong điều gì, chú ta đã là người của người khác rồi mà, mẹ mới là quan trọng nhất.
Thế là Lý Mộ lại lẳng lặng đi theo sau lưng mẹ.
Ra khỏi sân bay, liền thấy được chiếc xe đặc biệt chờ ở bên ngoài.
Lý Tang Du cảm thấy đãi ngộ lần này của mình cũng sắp bằng minh tinh luôn rồi.
Có thể thấy được, công ty Thịnh Vũ đúng là rất coi trọng lần bồi dưỡng lần này, cô cũng không thể để họ thất vọng được.
Ba người ngồi vào xe…
…
“Mộ Nhã Kỳ, lần này được nhận giải thưởng Liên hoan phim quốc tế, cô có cảm nhận gì không?”
Nhìn phóng viên ngăn ở phía trước, Mộ Nhã Kỳ liền mỉm cười: “Tôi rất vui.”
Là một nữ thần quốc dân, giải thưởng đối với cô ta đã đến mức nhận mà không có cảm xúc gì nữa rồi.
Nhưng đối mặt với câu hỏi trước truyền thông, cô ta vẫn trả lời theo lẽ thường, như vậy mới có thể biểu hiện ra sự khiêm tốn của cô ta
“Lần này tham gia Liên hoan phim quốc tế, cô có cảm thấy đây là một lần khiêu chiến không?”
“Đúng vậy, là một cơ hội rất tốt!”
“Vậy sau này cô có tiếp tục hợp tác với đạo diễn quốc tế nữa không?”
“Hẳn là có rồi…”
Câu trả lời cuối cùng này của cô ta rõ ràng là có hơi mất tập trung. Rốt cuộc chuyện gì đã dẫn đến việc cô ta mất tập trung? Phóng viên rất nhạy cảm đột nhiên phát hiện ra, lập tức bắt đầu tìm kiếm.
“Mộ Nhã Kỳ vừa xuống máy bay, đã có mười mấy tiếng không được nghỉ ngơi rồi. Đợi cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục được không mọi người?” Lúc này người đại diện của Mộ Nhã Kỳ mới lên tiếng, cố gắng an ủi cảm xúc những người có mặt ở đây.
Trông Mộ Nhã Kỳ đúng là hơi mệt mỏi, ánh mắt vẫn luôn nhìn xuyên qua phóng viên mà tìm kiếm ở phương xa.