CHƯƠNG
“Được! Được!” Cô của Lý Tiểu Đồng gật đầu như trống bỏi, chỉ sợ Lục Huyền Lâm đổi ý.
Lý Hùng Thành lại cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Lục Huyền Lâm dặn dò vài câu, sau đó đưa Lý Tang Du rời đi.
Dường như mọi thứ cứ trôi qua dễ dàng như vậy.
“Hùng Thành, em đánh chị làm gì! Xem đi! Có cần phải sợ sệt như vậy không?” Nghe thấy tiếng bước chân dần biến mất, cô của Lý Tiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, bò dậy khỏi mặt đất, khôi phục lại dáng vẻ vênh váo hống hách.
“Cái này…” Lý Hùng Thành cũng không ngờ Lục Huyền Lâm lại biểu hiện như vậy.
Nếu là trước kia, Lục Huyền Lâm còn không để nhà bọn họ tan cửa nát nhà à?
Lý Hùng Thành nghĩ mãi mà không hiểu, cuối cùng vẫn nói xin lỗi với chị gái mình.
Giáo viên may mắn thoát khỏi cũng vội vàng đi giải thích với hiệu trưởng, vừa ăn vạ vừa làm nũng, cuối cùng cũng không có việc gì.
Đến khi Tịch và Mộ tỉnh lại rồi còn chơi một lúc, A Minh mới đi thông báo cho Lý Hùng Thành.
Cả nhà Lý Hùng Thành nhận được tin tức, bèn mang theo trái cây và đồ chơi đã chuẩn bị sẵn nhanh chóng chạy tới.
Lần này Lý Hùng Thành gánh vác trách nhiệm làm người tốt, nghiêm túc răn dạy mấy người kia trước mặt Tịch và Mộ, sau đó nói xin lỗi rồi mới rời đi.
“Anh, thì ra đây là ba của Tiểu Đồng.”
Nhìn thấy Lý Hùng Thành tai to mặt lớn, Tịch nhỏ giọng thì thầm bên tai Mộ.
Bé còn tưởng ba của Lý Tiểu Đồng sẽ giống mấy người có hình xăm trên người trong phim truyền hình, nhưng thực tế thì lại trông khá thân thiết.
Mộ gật đầu: “Anh cũng không ngờ lại mập như vậy…”
Tiếng thảo luận của hai đứa trẻ rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lý Hùng Thành nghe thấy, trên mặt anh ta hết đỏ lại trắng.
Nghe vậy, Lý Tang Du cũng không làm một tấm gương sáng, khóe miệng còn không nhịn được mà nhếch lên. Sau khi đám người Lý Hùng Thành rời đi thì mới nghiêm túc nói.
“Mộ, Tịch, sao các con lại có thể mang ngoại hình của người khác ra đùa giỡn chứ?”
“Bọn con chỉ nói thật thôi.” Tịch bĩu môi, dường như có hơi không vui đối với dạy dỗ của Lý Tang Du.
Xem ra vẫn giận dỗi vì chuyện của Lý Tiểu Đồng.
“Tịch ngốc, không phải chú Lý dắt tiểu Đồng tới xin lỗi rồi à? Con hào phóng tha thứ cho bọn họ đi nhé.”
“Hừ.” Tịch trốn ở phía sau Mộ, không nói gì.
Dáng vẻ ngoan cố này, ngược lại có hơi giống Lục Huyền Lâm.
Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Lục Huyền Lâm vẫn luôn chơi điện thoại ở bên cạnh.
Bé vẫn không nói gì, dường như đã đoán được chuyện gì đó.
Lúc đối diện với đôi mắt to lấp lánh kia, không hiểu sao Lục Huyền Lâm lại cảm thấy chột dạ: “Chú đi toilet một lát.”
“Cháu cũng đi, chú chờ cháu với.”
“Anh, em cũng muốn đi.”
Lý Tang Du tóm lấy Tịch đang muốn đi góp vui: “Tịch, đi toilet thì phải đi cùng mẹ chứ!”
Hừ! Mẹ hư.