CHƯƠNG
Có câu nói rất hay, trộm nhà khó phòng.
“Anh, mũi của voi liệu có hút em đi không?”
“Không đâu, mũi của voi rất nhỏ.
“Vậy voi và hổ cùng đánh nhau, chúng ta nên giúp ai?”
Lý Tang Du dắt hai đứa trẻ cứ ríu rít mãi từ sáng, cô lần đầu phát hiện Mộ thật ra cũng là một máy thu thanh nhỏ.
“Chú kỳ lạ, chúng ta đến rồi.”
Tịch lao vào trong lòng Lục Huyền Lâm, bây giờ đã vô cùng quen thuộc.
Nếu Thái Vũ Hàng biết Lục Huyền Lâm mấy ngày làm ‘tù binh’ cho Tịch không biết trong lòng sẽ buồn cỡ nào.
Trong sở thú Tịch kéo Mộ chạy loạn khắp nơi, mỗi khi đến một chỗ thì sẽ phát ra tiếng kinh ngạc, cho dù Mộ đều từng nhìn thấy trên TV, những khi nhìn thấy động vật thật, trên mặt vẫn rất ngạc nhiên.
Lục Huyền Lâm vẫn đang trong giai đoạn nghỉ dưỡng, trách nhiệm đi theo hai bé đương nhiên rơi vào người A Minh, cuối cùng chỉ còn lại Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm ở riêng với nhau.
“Tang Du, em dạo này rất bận sao? Cũng không có thời gian trả lời tin nhắn của anh.”
Câu hỏi trực tiếp này đã làm khó Lý Tang Du rồi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh biết, em để ý chuyện hôm đó.” Lục Huyền Lâm thở dài trong lòng.
Rốt cuộc là anh quá nóng ruột, nhất thời không kìm được suy nghĩ của mình.
“Không có, tôi biết anh chỉ là vì ứng phó bọn họ, mà giữa chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn.” Lý Tang Du nhìn hai bóng hình nhỏ nhắn ở cách đó không xa, vẻ mặt rất hờ hững.
Lục Huyền Lâm cảm thấy trong tim đau nhói một trận.
Anh có thể nói anh không ứng phó không? năm trước anh muốn làm hòa với em, anh biết đều là lỗi của anh, anh không muốn duy trì khoảng cách.
“Còn có thể cho anh một cơ hội không?”
Lúc này vang lên tiếng chim hot, trong sở thú trở nên ồn ào.
Hai người ở trong đám đông lại vô cùng yên tĩnh, Lý Tang Du yên lặng nhìn Lục Huyền Lâm, khóe miệng nở một nụ cười.
Trong lòng Lục Huyền Lâm cũng dậy sóng.
“Anh vừa rồi nói gì? Tịch, trên đầu dính một sợi lông vũ, thật đáng yêu.”
Lập tức lại khôi phục vũng nước tù, Lục Huyền Lâm theo ánh mắt của Lý Tang Du nhìn qua, Tịch đang gọi anh.
Nhưng anh thế nào cũng không vui được, cũng không có can đảm.
Anh đã biết yêu không phải chiếm hữu, nhưng anh lại không buông bỏ được, anh không nỡ.
“Tang Du, anh có thể nhận nhau với Mộ và Tịch không?”
Chỉ muốn gần em hơn.
“Có thể.”
“Cái gì?”
“Hửm? Tôi nhìn trông giống loại người vì chuyện trước kia, sau đó không để anh và con nhận nhau sao?”
Lý Tang Du cố ý nhíu mày, biểu đạt sự bất mãn của mình.