CHƯƠNG
Y tá tức tốc chạy tới, đêm hôm lại bắt đầu bận rộn. Lúc này chiếc giường nhỏ bên cạnh trở thành nơi để Lục Nghiên Tịch nằm, tiến hành hạ sốt và truyền nước.
Hoắc Vũ Khải bận ngược bận xuôi.
Còn phòng bên cạnh cũng đã nghe thấy tiếng kêu. Vì bị chen ngang giữa chừng nên Tư Bác Văn ngăn cản sự chủ động lần này của Ngụy Như Mai. Sau khi dỗ dành cô ta nằm lên giường, anh liền nghe thấy tiếng ồn ào ở phòng bên. Loáng thoáng nghe được là lên cơn sốt, anh bất giác nghĩ ngay đến Lục Nghiên Tịch, bởi vì cơ thể của cô rất dễ bị sốt.
“Bác Văn.” Ngụy Như Mai nhẹ nhàng gọi, nhưng người trước mặt lại không hề có phản ứng. Sắc mặt cô ta không khỏi lạnh lẽo, rõ ràng người ở trước mắt nhưng tâm trí lại bay đi đâu mất. Nghĩ vậy, cô ta bực bội hừ một tiếng rồi quay lưng lại.
Tiếng động thu hút sự chú ý của Tư Bác Văn, anh khẽ cau mày, không hề hay biết Ngụy Như Mai đang tức giận. “Sao thế?” Giọng anh vẫn dịu dàng.
“Anh muốn đi thăm Lục Nghiên Tịch thì cứ đi đi. Dù sao vết thương của em cũng nhẹ, vốn dĩ có thể ra viện rồi nhưng anh lại cứ bắt em phải nằm viện. Giờ thì hay rồi, ai mà biết có phải Lục Nghiên Tịch giả vờ giả vịt để cướp anh đi hay không!” Ngụy Như Mai buồn bực nói, lại dịch về phía mép giường để tỏ ý mình đang tức giận.
Tư Bác Văn bật cười, cứ tưởng cô ta bị làm sao, hóa ra là ghen. Anh dứt khoát đứng dậy, đặt Ngụy Như Mai nằm thẳng: “Được rồi, đừng đè lên vết thương, cho dù cô ta có chết trước mặt anh thì anh cũng không thèm nhìn lấy một cái, được chưa?”
“Vậy còn tạm.” Có được câu trả lời mình muốn, Ngụy Như Mai mới cười nói, miệng cũng chu lên.
Tư Bác Văn ân cần hôn một cái.
Hoắc Vũ Khải đi rót nước nóng, lúc đứng ở bên ngoài, anh ta nắm chặt ấm nước, đốt ngón tay trắng bệch.
Anh ta rất hối hận, muốn cho mình hai cái bạt tai. Nếu biết trước Tư Bác Văn là người như vậy, hồi đó chắc chắn anh ta sẽ không để Nghiên Tịch kết hôn với Tư Bác Văn!
Anh ta luôn muốn Nghiên Tịch được hạnh phúc, nhưng trừ bản thân mình ra, sao anh ta có thể yên tâm giao cô cho người khác được? Càng nghĩ anh ta càng kiên định với suy nghĩ trong lòng. Nếu có thể, anh ta sẽ tự mình đem lại hạnh phúc cho Nghiên Tịch, đây là lời hứa của anh ta với chính bản thân mình.
Cơn sốt nhẹ giày vò Lục Nghiên Tịch suốt một đêm, cũng khiến cô khó chịu cả đêm. Đến trưa cô mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy người trước mặt mình là Hoắc Vũ Khải, trong ánh mắt cô có một chút thất vọng: “Bác sĩ nói sao?”
Vừa nói cô vừa nghiêng đầu nhìn Lý Tang Du bên cạnh. Thấy bà không sao, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Không có gì, chỉ dặn em chú ý nghỉ ngơi, không nên để tâm trạng quá kích động.” Hoắc Vũ Khải rót nước cho cô rửa mặt, không kiềm chế được lại nói: “Đã lớn như vậy rồi mà cũng không tự biết chăm sóc bản thân, vài ba hôm lại nhập viện. Anh thấy em đến lúc phải tập thể dục rồi, khi nào rảnh chúng ta đi leo núi đi.”
Tập thể dục bằng cách đó cũng khá ổn. Hoắc Vũ Khải đã lên kế hoạch từ trước, nhưng vì phải đi Los Angeles nên kế hoạch bị hủy bỏ. Bây giờ xem ra không thể không thực hiện.
Lục Nghiên Tịch không có ý kiến, cô cũng thấy mình cần rèn luyện sức khỏe đôi chút. Cô đứng dậy rửa mặt, trang điểm, sau đó đến một trung tâm thương mại ở gần mua một chiếc váy, đi giày cao gót sải bước xuống phố.