Buổi tối trước khi đi Hồng Kông, Lương Chân Chân nhận được điện thoại của Đằng Cận Tư, bảo sáng ngày mai muốn tới nhà đón cô cùng đi đến sân bay, cô suy nghĩ một chút liền đồng ý, dù sao cũng đi chung, sớm muộn cũng phải gặp mặt, không cần quá kiểu cách.
Trên xe, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, trên đường Đằng Cận Tư thỉnh thoảng sẽ hỏi mấy câu quan tâm như tối hôm qua ngủ có ngon hay không…, cô thản nhiên đáp lại một hai câu thì không nói thêm gì nữa, cảnh tượng này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, làm cho cô không kịp thích ứng.
Đến sân bay, cô vốn cho rằng sẽ ngồi chung máy bay với bọn Giai Ny, kết quả hồ đồ bị anh kéo lên máy bay tư nhân của anh, lúc đóng cửa khoang cô mới chợt nhớ đến những người khác đâu? Tại sao chỉ có hai người bọn họ?
"Những người khác đâu? Bọn họ không đi sao?" Lương Chân Chân ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.
"Bọn họ sẽ ngồi chuyến bay sau đến Hồng Kông, này, ăn bữa sáng trước đi." Đằng Cận Tư vừa nói vừa đưa cho cô một cái hộp giấy màu trắng đẹp đẽ.
"Hả. . . . . ." Lương Chân Chân nhận lấy cái hộp, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mỉm, "Cám ơn." Trong lòng ấm áp, có lúc chỉ một chi tiết nhỏ trong cuộc sống đã có thể làm cho người khác cảm động.
Bên trong là bánh ngọt Tô Ký và sữa tươi mà cô thích ăn nhất, sờ thử, vẫn còn nóng, không khỏi cảm động người đàn ông này thật tỉ mỉ chu đáo, bóc một miếng lên bỏ vào trong miệng, mềm mại ngon miệng, là khẩu vị cô thích, mơ hồ nhớ lại vào một buổi sáng nào đó của ba năm trước cô đã nhắc tới với anh, không ngờ anh còn có thể nhớ rõ ràng như thế.
Ăn bánh ngọt gần hết một nửa cô mới chợt nhớ tới quên hỏi anh, ngập ngừng mở miệng nói, "Anh. . . . . . Có muốn ăn một chút hay không?"
"Anh không thích ăn đồ ngọt." Đằng Cận Tư lạnh nhạt từ chối, anh cảm thấy tâm trạng của nai con rất tốt, xem ra đã mua đúng bữa ăn sáng rồi, tối hôm qua tiếp thu ý kiến của quần chúng thực không tệ, rất có hiệu quả.
"Vậy. . . . . . anh không đói sao?" Lương Chân Chân bao lấy đầy miệng thức ăn hỏi.
"Anh uống một ly sữa tươi, rất tốt."
"Ưmh, dạ dày của anh không thoải mái, nhất định phải ăn điểm tâm."
Đằng Cận Tư liếc cô một cái, khóe miệng nở nụ cười, "Nai con, em đang quan tâm anh sao?"
"Quỷ mới quan tâm anh." Lương Chân Chân phồng má lầu bầu , cúi đầu tự nhiên ăn bữa sáng, không hề để ý tới người đàn ông nào đó nữa, đoạn đường này tâm trạng giống như máy bay đang tung bay ở giữa đám mây, rất tốt đẹp.
"Chẳng lẽ đây chính là khẩu thị tâm phi trong truyền thuyết sao?" Đằng Cận Tư ranh mãnh cười nói.
"Bại hoại!" Lương Chân Chân nửa cắn môi dưới thở hổn hển trừng mắt liếc anh một cái, bụng ăn hả hê, để đồ chưa ăn xong lên trên bàn, cầm khăn giấy lên lau miệng, sau đó bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, rất phù hợp với một câu châm ngôn: ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. . . . . .
Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư nhuộm một vầng sáng cưng chiều vô hạn, duỗi cánh tay dài ra, kéo cả người cô vào trong lòng mình, ngay sau đó liền bị cô kháng nghị, "Anh làm gì thế! Ngồi yên."
"Ngủ đi, hơn hai giờ nữa mới đến, như vậy thoải mái hơn một chút." Trong giọng nói trầm thấp khêu gợi của anh tràn đầy chất độc, làm cho người khác không tự chủ bị hút vào.
Lương Chân Chân mất tự nhiên vặn vẹo uốn éo ở trong lòng anh, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cho dù đã lâu hai người không ở chung như vậy, nhưng vẫn còn cảm giác rung động như cũ, ngửi mùi hương đặc trưng trên người anh, cả người cũng bắt đầu thả lỏng, ngực của anh mang đến cho cô một loại cảm giác an toàn thoải mái.
Địa vị và ảnh hưởng của nhà họ Thư ở Hồng Kông đều vô cùng lớn, có địa vị cả hai nhà hắc bạch, cha của Thư Nhĩ Hoàng – Thư Yến Tả từng là bá chủ hai nhà hắc bạch oai phong một thời, được xưng là Thị huyết ma vương, cách làm việc tàn nhẫn, là người máu lạnh vô tình, vậy mà cố tình ông đã gặp được một khắc tinh trong sinh mệng của mình—— cô gái Hoắc Nhĩ Phi hoạt bát dã man, vì vậy đã tạo nên một câu chuyện tình yêu truyền kỳ.
Trước khi kết hôn, Hoắc Nhĩ Phi đã có một đứa con là Thư Nhĩ Hách; sau khi kết hôn thì sinh được một cặp song sinh long phụng Thư Nhĩ Hoàng và Thư Cách Gia, nói ra thì rất kì lạ, hai đứa con trai nhà họ Thư đều không có hứng thú với giới Hắc đạo, cố tình đứa con gái Thư Cách Gia từ nhỏ đã la hét muốn làm lãnh chúa hắc đạo, khi còn bé tất cả mọi người cũng không để ý lắm, nghĩ rằng cô đang nói đùa, nhưng chưa từng nghĩ đến cô nói thật, bất luận ai khuyên cũng vô dụng, nhất định ương bướng ngang ngược đến cùng, làm mẹ cô Hoắc Nhĩ Phi lo lắng sốt ruột đến khóc, đây chính là cô con gái bảo bối duy nhất của bà!
Nhưng chuyện Thư Cách Gia đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cô dùng thực lực và năng lực của mình thuyết phục cha mẹ, ở dưới sự dẫn dắt của cô, bang Viêm Ưng phát triển càng ngày càng tốt, gần như hung mạnh, nhất là mấy năm này, cô đã trải dài thế lực sang đến châu Âu, theo lời cô nói, đây hoàn toàn là hành động bất đắc dĩ. Bởi vì, tất cả đều do bắt cóc người đàn ông nào đó! Mặc dù cô đã rất mạnh mẽ, nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (), thân là lãnh chúa hắc đạo mà có một ngày cô đã thất bại, còn sinh một đứa con đẹp trai lai giữa hai dòng máu - Jere¬my, năm nay đã sáu tuổi rồi, là một đứa con phúc hắc lanh lợi tinh nghịch.
()Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ở nhà Thư Nhĩ Hoàng đứng hàng thứ ba, từ nhỏ đã bị chị gái sinh đôi Thư Cách Gia chèn ép, buộc anh gọi chị, bởi vì lớn lên giống nhau, hai người còn thường xuyên giả dạng nhau trêu người khác, điều này cũng gián tiếp tạo nên tình cảm của hai chị em, tốt đến không còn lời nào để nói. Là đứa con út nhất lại kết hôn trễ nhất trong nhà, đương nhiên hôn lễ sẽ được tổ chức long trọng và xa hoa, kinh động cả Hồng Kông, người tới tấp nập, mọi người rối rít cảm thán trên đời này lại mất đi một kim cương vương lão ngũ().
()Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Túm lại như bên mình thường nói là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các cô gái, “con rể vàng” trong mắt bố mẹ vợ)
Bên trong phòng trang điểm, Uý Hợp Hợp mặc áo cưới màu trắng xa hoa ngồi nghiêm chỉnh phối hợp với thợ trang điểm, ngồi đến hai chân cô đều muốn chết lặng, huhu. . . . . . Kết hôn đúng là không phải chuyện đùa!
"Hợp Hợp, hôm nay em thật xinh đẹp! Cả người đều bao phủ một vòng hào quang thánh khiết, quả thực là quá đẹp!" Tiết Giai Ny thật lòng khen ngợi.
"Nào có khoa trương như chị nói!" Úy Hợp Hợp thẹn thùng vặn ngón tay, tối hôm qua mẹ còn nói với cô, ngày phụ nữ kết hôn là đẹp nhất, bởi vì cô ấy sẽ cảm thấy một loại hạnh phúc từ trong ra nguoài, hơn nữa áo cưới còn có tác dụng, sẽ làm cả người tôn lên vẻ thánh thiện như tiên nữ trên trời.
"Đương nhiên là thật! Cô dâu lúc nào cũng đẹp nhất!" Lương Chân Chân cười nói tiếp, trên người cô mặc lễ phục phụ dâu do Nam Hoa Cẩn tự mình thiết kế, vừa người đến khiến cô ngạc nhiên, nhớ tới tình cảnh buổi sáng lúc xuống sân bay Đằng Cận Tư đưa lễ phục cho mình.
"Cái gì vậy?"
"Lễ phục phụ dâu."
"Hả. . . . . . tôi có mang theo rồi."
"Đây là Tam đệ tự mình thiết kế cho em, sản phẩm của‘ Phỉ Sắc ’, toàn thế giới chỉ có một cái duy nhất, bảo đảm em sẽ thích ." Đằng Cận Tư nhướng mày nói rất chân thành.
Đúng là Lương Chân Chân không nhịn được lòng hiếu kỳ, mặc thử một chút, phát hiện quả thật rất đẹp, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ mặc giống ai, có điều. . . . . . sao Nam Hoa Cẩn biết số đo của cô? Cô nhớ anh ta không có tìm mình đo qua?
"Ừ, rất vừa người, sao anh ta biết số đo của tôi?" Cô có chút nghi ngờ.
"Anh nói." Đằng Cận Tư trả lời rất dứt khoát, không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn, nhưng mặt của Lương Chân Chân đỏ lên, giống như một trái táo, máu trong người dâng trào, thật hận không thể cắn nát miệng mình, hỏi thật dư thừa mà!
"Bảo bối, đừng cắn môi, anh nhìn thấy đau lòng." Đằng Cận Tư vô liêm sỉ lại gần nói nhỏ bên tai cô.
"Anh bại hoại!" Lương Chân Chân xấu hổ sẳng giọng.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, kéo suy nghĩ của cô trở về, giương mắt liền nhìn thấy Bri¬an tám tuổi và Jere¬my sáu tuổi chạy vào cùng nhau, đứng ở trước mặt Uý Hợp Hợp, tròng mắt đen như bảo thạch nhìn chằm chằm cô không nháy mắt, "Mợ nhỏ ( dì nhỏ ), hôm nay thật là đẹp!"
"Hai đứa bé lanh lợi!" Úy Hợp Hợp sờ đầu của bọn họ, vẻ mặt cưng chiều.
"Hì hì. . . . . ." Bri¬an và Jere¬my cười híp mắt chen chúc trước mặt cô, đáng yêu đến khiến cô chịu không nổi, nghĩ thầm sau này mình phải sinh một đứa con gái bảo bối đáng yêu hơn tất cả mọi người.
Đang lúc ấy thì chú rễ Thư Nhĩ Hoàng xuất hiện, một tay ôm lấy cháu trai, một tay ôm lấy cháu ngoại, "Bri¬an, con là anh, mang em trai đi chơi một lát được không?"
"Dạ! Jere¬my chúng ta đi thôi, nhất định chú nhỏ sẽ làm chuyện xấu với mợ nhỏ rồi, mỗi lần cha làm chuyện xấu với mẹ cũng nói với anh như vậy." Bri-an mang bộ mặt bình tĩnh nói với em trai.
-_-|||
Đầu Thư Nhĩ Hoàng đầy vạch đen, bây giờ trẻ con trưởng thành quá sớm rồi.
Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny đứng ở một bên không nhịn được phì cười, hai người dắt tay nhau đi ra, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng người ta, chắc là có lời muốn nói.
Với tính cách của Đằng Cận Tư, chắc chắn anh không muốn làm phù rể, nhưng thấy bà xã của mình làm phù dâu, cho nên anh cam tình nguyện làm chuyện mình không thích, trước khi hôn lễ bắt đầu, mấy người bọn anh đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ nói đến cô gái truyền kì đặc biệt của nhà họ Thư —— Thư Cách Gia.
"Thật khó tưởng tượng ra Thư đại ca ôn nhuận như ngọc lại có một người chị hung hãn khí phách như vậy, thật làm cho người khác giật mình!" Mạc Đông Lăng sinh lòng cảm khái.
"Trên đời muôn màu muôn vẻ! Không có kinh nghiệm mới thấy lạ thôi." Nam Hoa Cẩn nhíu mày liếc anh một cái.
"Tiểu Lăng tử, thật sự là anh!" Đột nhiên, sau lưng truyền tới một giọng nữ xa lạ, mọi người cùng nhau quay đầu lại, đập vào mắt là một người phụ nữ mặc một chiếc đầm màu đỏ rực, xinh đẹp gợi cảm, đẹp không gì sánh nổi.
Mạc Đông Lăng hoàn toàn sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía cô, lại hoàn toàn không nghĩ ra đã gặp qua cô ta ở đâu, dường như không hề có chút ấn tượng nào, mê mang.
"Tiểu thư, tôi biết cô sao?"